Sắp đến sinh nhật của Kỷ Tầm rồi Giang Mính vốn muốn chuẩn bị một bó hoa cùng quà tặng cậu.
Sau đó lại nghĩ khác, sai người mua một con mèo nhỏ.
Phải kiểm tra mèo nhỏ trước tiên rồi mới đem đến bên người cậu, còn phải tiêm đầy đủ vacxin phòng bênh.
Giang Mính đợi một tuần sau mới có thể đem nó ôm về nhà.
Lấy ngày sinh nhật của Kỷ Tầm làm ngày sinh của mèo nhỏ.
Giang Mính ở cùng với Kỷ Tầm một ngày, đến lúc xế chiều, hắn trở về trung tâm thành phố một chuyến.
Trên đường đi xe dừng lại một phút chốc đem con mèo nhỏ ôm ra.
Trời đã tối rồi, trong thành phố sáng lên đủ mọi màu sắc đèn nê ông đỏ.
Giang Mính chán ghét cảnh vật nhộn nhịp đông đúc nayg, chỉ muốn về nhà nhanh chóng đưa vật nhỉ này tặng cho Kỷ Tầm.
Nhưng hắn trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình điện tử lớn đang chạy trước mặt.
Nơi đó là màn hình quảng cáo lớn nhất nằm ngay tại trung tâm thành phố, tiền quảng cáo một phút lên đến mấy triệu.
Ngoại trừ ngày lễ lớn cơ hồ rất ít sáng lên, đêm nay lại vì một người sáng toàn bộ màn hình.
Giang Mính liền bị hấp dẫn chẳng qua là bởi vì trên đó viết hai chữ: "Tiểu Tầm "
Giang Mính mang theo mèo nhỏ để ở trong lồng bước xuống, dừng chân tại màn ảnh lớn trước mặt.
Không phải là quảng cáo gì mà chỉ là vài dòng chữ viết.
"Bảo bối Tiểu Tầm, hôm nay là sinh nhật con, không quản con đang ở nơi nào nhưng đến ngày này vẫn phải nói một câu, sinh nhật vui vẻ.
Bên ngoài có thể chơi nhưng mà đừng quên trở về."
Là một văn bản công khai tin tức nhưng chỉ là cho một mình Kỷ Tầm xem.
Kỷ Tầm dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy.
Giang Mính nhẫn tâm quay người rời đi ngồi vào trong xe, bảo tài xế lái xe.
Hắn đem hộp quà nhỏ cẩn thận để ở bên cạnh người, điện thoại di động tắt ngắm cầm trên tay.
Hắn quên mất bên ngoài đều đang đưa tin tức về Kỷ Tầm.
Một người mất tích ba tháng, không một tin tức, không ít truyền thông đã tự mình ra kết luận, Kỷ Tầm con trai độc nhật Kỷ gia ngay trong ngày cử hành hôn lễ bị từ hôn liền tự tử, chết vì tai nạn xe cộ.
Tin tức đó là do Giang Mính sai người ngụy tạo.
Lực lượng cảnh sát điều tra trì trệ tiến hành điều tra.
Ở trên hòn đảo thưa thớt khách du lịch, thậm chí ngay cả Cục quản lý cũng không có tìm một người đang mất tích so với mò kim đáy biển còn khó hơn.
Bọn họ rất lâu không có công khai đáp lại, tựa hồ đem những tin tức ngoại giới đưa tin về Kỷ Tầm đều bỏ ngoài tay.
Có thể Kỷ gia không hề từ bỏ, bọn họ có biện pháp riêng, đều là trước sau lạc quan cho rằng Kỷ Tầm là bị có khác rắp tâm bắt cóc.
Kỷ gia chính là không bao giờ thiếu tiền, bọn họ tìm người treo giải thưởng từ triệu lên tới triệu.
Giang Mính tùy tiện quét một cái tin tức tùy tiện cũng nhìn thấy liên tục đưa tin.
triệu, đầy đủ cho một người bình thường giàu có sung sướng ba đời.
Ai nấy cũng đều ham muốn triệu kia mà liên tục tìm lấy tung tích của Kỷ Tầm, khiến cho tất cả mọi nơi biến thành cơ sở ngầm của Kỷ gia.
Giang Mính biết mình là không đấu lại Kỷ gia.
Sẽ có ngày bại lộ, hắn bây giờ mỗi ngày ở cùng Kỷ Tầm cơ bản đều là trộm lấy.
Có thể hiện tại bây giờ hắn chỉ muốn cho Kỷ Tầm một ngày vui vẻ sinh nhật.
Lúc về đến nhà, tiểu sữa bò đã ăn một bát mì trường thọ Trung thúc làm.
Ợ một cái no nê, chốc lát nhìn đến bánh ngọt, lại chốc lát nhìn đến đồng hồ treo tường, nhẩm tính thời gian lão công trở về.
Giang Mính không để cho cậu thất vọng rất nhanh liền trở về, tay xách một cái hộp quà nhỏ.
Tuy rằng Giang Mính tận lực đem hộp quà hướng phía sau giấu, nhưng vẫn là bị Kỷ Tầm nhìn thấy.
"Anh có quà sao! Em nhìn thấy rồi!" Kỷ thiếu gia chạy tới hướng hộp quà chộp lấy.
Giang Mính đem tay giơ lên cao không cho cậu đụng đến: "Ăn bánh trước sau đó mới mở quà."
Kỷ Tầm cảm thấy được lão công nói rất có lý, lập tức không lộn xộn.
Nhưng cậu mới vừa dừng lại động tác liền nghe thấy bên trong hộp truyền ra một tiếng động tĩnh, Kỷ Tầm nhạy cảm quay đầu lại, nháy mắt mấy cái: "Anh tặng cái gì a! Nó còn biết động đậy sao?"
Giang Mính giả vờ thần bí: "Một phút nữa mở ra liền biết."
Kỷ Tầm lòng hiếu kỳ vương đến đỉnh điểm, nhanh chóng ước nguyện thổi nến sau đó cắt bánh ngọt.
Ăn chưa được hai miếng liền nhộn nhạo đòi mở quà.
Giang Mính chỉ có thể theo cậu đem cái hộp quà màu xanh lam đẩy lên trước mặ.
Trong hộp động tĩnh quá lớn, Kỷ Tầm sớm nghe được bên trong có thể là một cái động vật nhỏ.
Cho nên thời điểm mở ra vừa hưng phấn lại cẩn thận, thật sợ đem bên trong tiểu sinh mệnh bên trong làm tổn thương.
Nắp hộp liền mở ra, hộp quà mở ra như hình bông hoa.
Con mèo nhỏ màu trắng hoảng loạn nhanh chóng nhảy ra "meo" một tiếng, Kỷ Tầm vội vã hai tay ôm mèo nhỏ vào ngực: "Là một con mèo nhỏ!"
Giang Mính chẳng biết lúc nào đã giơ lên camera, đem bộ dạng vui vẻ của Kỷ thiếu gia ôm con mèo nhỏ đều ghi chép lại.
"Thích không?"
"Rất thích!" Kỷ Tầm đem con mèo nhỏ ôm vào trong ngực, xoa xoa nhẹ hết sờ soạng liền cưng nựng, căn bản không nỡ thả xuống: "Cảm ơn lão công! Em rất thích vật nhỏ này!"
"Em đặt cho nó một cái tên đi"
"...!Tên gì...!Muốn tên gì nha...!mèo nhỏ còn chưa cai sữa sao?" Kỷ Tầm chăm chú suy nghĩ: "Nếu không, nếu không gọi ngươi là Nãi Cầu đi?"
"...." Giang Mính vỗ tay: "Tên rất hay!"
Hắn sớm đã nhờ người làm chuẩn bị ổ ngủ cùng thức ăn cho mèo rồi, hảo hảo muốn chăm sóc tốt mèo nhỏ.
Kỷ Tầm đối với con mèo nhỏ quả nhiên là yêu thích không buông tay, mãi cho đến khi lên giường ngủ mới bằng lòng thả xuống.
Chờ tắt đèn, Kỷ thiếu gia linh hoạt tiến vào trong lòng ngực lão công, lặng lẽ mở lời nói:
"Lão công, anh có biết em ước cái gì không?"
"Hửm?"
"Em hi vọng, ngày ngày đều có thể ở bên cạnh lão công, cả đời đều không xa rời nhau!"
"Đứa ngốc." Giang Mính ôm hắn nói: "Sẽ thực hiện được."
Kỷ gia lão gia bệnh đến nghiêm trọng, ở tại bệnh viện hơn một tháng, mấy ngày nay mới về nhà an dưỡng.
Giang Tiều nghe tin liền mua một chút đồ bổ chuẩn bị tới cửa thăm, Kỷ lão gia không tiếp Giang Tiều có muốn bước chân lên phòng bệnh cũng khó.
Kỷ gia đã sớm tại ngày hôn lễ kia không chừa mặt mũi cho Giang gia.
Cho nên ngày hôm nay vẫn là không cho khách vào nhà.bg-ssp-{height:px}
Kỷ gia đóng chặt cửa lớm, đi ra tiếp chuyện cùng hắn chỉ là một nữ quản gia.
"Tiên sinh phân phó, nếuvGiang Tiều tới cửa trực tiếp thả chó."
Dứt lời, liền có người nắm hai con chó chạy tới, kia hai con chó cùng Kỷ Tầm cùng nhau chơi đùa lớn lên, nguyên bản đối Giang Tiều cũng coi như quen mặt nhưng ngày hôm nay lại thái độ khác thường hướng hắn sủa, nếu không phải là bị dây thừng trói chặt chỉ sợ sẽ vọt thẳng đi ra ngoài cắn người.
Giang Tiều chỉ có thể nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn Kỷ gia gia."
"Xin ngài đừng làm cho tôi khó xử." Quản gia lễ phép đáp lại: "Ngài và thiếu gia nhà ta đã không có quan hệ, vậy nên cùng Kỷ gia cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Người không liên quan không có hẹn gặp trước không được đi vào, nếu ngài không đi, tôi không chỉ có thả chó, còn muốn báo cảnh sát."
Giang Tiều không dám trêu người quản gia này, cũng biết mình đối với người nhà Kỷ Tầm không còn mặt mũi.
Thế nhưng, hắn rất muốn bù lại, lúc Tiểu Tầm không xuất hiện trong khoảng thời gian này, chăm sóc thật tốt người nhà của cậu.
Chờ Tiểu Tầm bình an trở lại, hắn lại đi nhận sai với cậu.
Trước đây những hành vi hồ đồ của hắn đều sẽ thay đổi, từ đây toàn tâm toàn ý đối với cậu.
Trên thế giới này, trước sau tin tưởng Kỷ Tầm còn sống không phải chỉ có người nhà họ Kỷ, còn có Giang Tiều.
Nhưng hắn cũng biết mình tiếp tục náo loạn chỉ làm cho Kỷ gia chán ghét, liền cũng không có kiên trì, chỉ mang đồ bổ đến đặt ở cạnh cửa, sau đó mới rời đi.
Quản gia liếc nhìn những đô vật đặt trên mặt đất kia, mở cửa ra ngoài đem những thứ kia bỏ vào thùng rác.
Giang Tiều mặt mày xám xịt trở lại công ty, hắn không chỉ có đem lễ cưới làm hỏng mà cũng sắp đem Giang thị phá sản.
Cả đám người ban giám độc kia ngày đều trương mặt, đối diện với bọn họ khiến hắn cảm thấy áp lực cùng tức giận.
Hắn thật muốn đưa cái đống hỗn loạn này ném ra ngoài.
Trước đây hắn có thể làm như thế, bởi vì có Kỷ Tầm ở phía sau hắn yên lặng giải quyết những vấn đề kia.
Hắn có thể an tâm ngủ ngon, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Nhưng bây giờ, Kỷ Tầm không để ý tới hắn.
Người trong phòng họp cũng đã ly khai, chỉ lưu lại một tổng tài hư danh nằm nhoài trên bàn, không biết là đang khóc hay là đang ngủ.
Thư ký đạp giày cao gót, cộc cộc cộc chạy chạy đến văn phòng tổng giám đốc, không thấy ai, liền chạy đến phòng nghỉ cũng không tìm được người, cuối cùng đi ngang qua phòng hội nghị phát hiện thân ảnh của ông chủ đang ở đó.
Cũng không đoái hoài tới trạng thạ của ông chủ có tốt hay không liền đem một sấp ảnh để lên bàn, lo lắng nói: "Xảy ra chuyện rồi!"
Giang Tiều từ trên bàn ngẩng đầu lên, hai mắt thâm đen, râu lúng phúng dưới cằm.
Nếu như không phải trên người âu phục đắc tiền, chỉ nhìn mặt liền tưởng rằng là nam nhân lang thang trên đường.
"Có người ở trên mạng phát ảnh của ngài!"
Giang Tiều đầu óc mơ hồ hỏi: "Bức ảnh gì?"
"Chính là, chính là..." Nữ thư ký thực sự không mở miệng được, chỉ có thể đem trên bàn bức ảnh đẩy đến trước mặt Giang Tiều: "Ngài vẫn là tự xem tốt hơn."
Giang Tiều cúi đầu nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên liền cầm lên.
Là ảnh bất nhã! Không phải chính là trước ngày tổ chứ lễn cưới kia hắn uông say, bị đám nữ nhân kia dụ dỗ sai khiến sao?
Làm sao lại phát trên mạng?
Thư ký có chút lúng túng, nhưng vẫn là đem tình huống báo cáo rõ ràng: "Những hình này truyền tới là thứ yếu, trọng điểm chính là có người đứng phía sau dẫn dắt dư luận, nói ngài trước đêm tân hôn đi quán bar thoát loạn..."
"..." Giang Tiều căn bản không có tư cách phát hỏa, bởi vì đây là sự thực, hắn càng nên phải cảm thấy xấu hổ.
Người ở bên ngoài xem ra đem loại hành vi này của hắn không đáng tha thứ.
Huống chi là Kỷ gia, huống chi là Kỷ Tầm?
Vừa nghĩ tới Kỷ Tầm, Giang Tiều mới cuống lên, hắn từ trên ghế đứng lên: "Nhanh chóng bảo bộ phận xã giao đem những tin tức này ngăn lại! Không quản xài bao nhiêu tiền! Nhanh đi!"
Thư ký liền vội vàng nói: "Bộ phận xã giao hiện tại đang xử lý!"
"Vậy hãy để cho bọn họ nhanh lên! Trong ngày hôm nay liền đem tin tức này ém xuống!" Giang Tiều căn bản không nghĩ tới nếu như những hình này bị Kỷ Tầm nhìn thấy sẽ như thế nào.
Hắn tuy rằng thích chơi đùa bên ngoài nhưng chưa bao giờ thật sự khiến Kỷ Tầm sinh khí tức giận.
Hắn cậy có Kỷ Tầm nhẫn nhịn đến không có sợ hãi, cho nên ngay tại trước đêm tân hôn, chỉ vì bị người khác kích vài câu liền làm ra loại này chuyện hoang đường đến.
Kỷ Tầm nếu thấy được, nếu thấy được...Sẽ khiến cậu tức giận.
Hắn vừa nghĩ đến chuyện này liền hoàn toàn quên mất tính chất quan trọng phía sau.
Lúc xế chiều, tin tức càng lúc càng sôi sục, cổ phiếu Giang thị giảm sút không phanh.
Loại tin tức này một khi truyền đi, bao nhiêu tiền đỗ ra cũng không kéo về một chút danh dự nào cho Giang thị.
Đây không phải là chuyện của bộ phận xã giao dùng tiền liền có thể giải quyết.
Giang thị căn bản là kéo dài một ít hơi tàn, hiện tại càng là ngã vào đáy vực, không thể cứu vãn.
Nhưng mà Giang Tiều, lại chỉ lo lắng Kỷ Tầm sẽ nhìn thấy những tin tức này.
Lúc chiều, có một người thần bí thu mua hết toàn bộ cổ phiếu Giang thị bán ra, ai đang nắm giữ cổ phần của Giang thị cũng mong muốn nhanh chóng bán đi, dẫn đến thị trường chứng khoáng đóng bắng.
Giang Sịch Sơn đang ở trong nhà tình dưỡng nghe được tin tức, trực tiếp phát bệnh liền đưa vào phòng cấp cứu.
Giang Mính buổi tối nhận được điện thoại của bệnh viện nói là Giang Dịch Sơn bệnh tình nguy kịch, kêu hắn đến bệnh viện một chuyến.
Hắn cúp điện thoại, trước tiên cùng Kỷ Tầm mang con mèo nhỏ tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm tiểu Omega thân mật phút chốc, lúc này mới chậm rì rì lái xe ra cửa.
Thời điểm đến phòng cấp cứu, cư nhiên chỉ có một mình hắn đến.
Bác sĩ lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói: "Lúc đưa ông ấy tới đây không có người thân thích.
Bệnh nhân tình huống không khả quan lắm, cậu vào xem xem, còn có thể liên lạc được với người nhà nào khác không."
Giang Mính tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Giang Dịch Sơn hấp hối nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại cái ống, trong lòng hắn đầu chỉ cảm thấy giải được sự thống hận.
Giang Mính nhìn ba hắn nói: "Biết ngài không muốn thấy con.
Nhưng là Giang a di đưa ngài tới đây liền biến mất, con trai ngoan Giang Tiều của ngài cũng không biến đang trốn khóc ở nơi nào?"
Giang Dịch Sơn bệnh đến rất nặng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có thể cử động ở đôi mắt.
Ông nhìn đứa con thứ của mình, Giang Mính tiếp tục nói: "Ngày hôm nay công ty xảy ra vấn đề rồi đúng hay không? Ôngnhìn thấy những tấm ảnh rác rưởi của Giang Tiều rồi? Đã xem qua hay là không nhìn tới?"
Giang Mính tay lấy điện thoại đem ra những tấm ảnh hướng trước mặt ba hắn đưa tới: "Ông mở mắt ra nhìn cho rõ.
Con trai người luôn miệng nói ngoan ngoãn chính là phế vật, trước đêm tân hôn lại cùng nữ nhân chơi đùa, là chơi P đấy.
Hắn dáng vẻ đạo mạo như vậy thế nhưng liền cùng ông khi còn trẻ hành vi giống nhau như đúc!"
Giang Dịch Sơn trợn to hai mắt, hô hấp cùng trở nên dồn dập, mất công tốn sức mà nhấc lên một cái tay, ngón tay trỏ chỉ vào Giang Mính, lại một câu nói đều không phát ra được.
Giang Mính thu hồi di động, cười nói: "Ông đoán không sai a, tất thảy đều là tôi cho người đi làm."
Máy móc bên cạnh phát ra tiếng kêu dị thường, Giang Dịch Sơn mặt nghẹn đến xanh tím, Giang Mính nhìn ông nói: "Hiện tại ông rất thống khổ có đúng không? Trước kia lúc mẹ tôi qua đời tôi cũng trãi qua thống khổ như vậy một lần a.
Ông sống làm cái gì? Ông muốn sống tôi liền để ông tận mắt nhìn xem, Giang thị một tay ông tạo nên từng bước từng bước bị tôi làm cho sụp đổ!"
Giang Dịch Sơn ngực kịch liệt chập trùng mấy lần, rất nhanh không có động tĩnh nữa, tâm điện đồ kéo thành đường thẳng tắp.
Giang Mính giơ tay đem con mắt của ông khép lại, lạnh lùng mở miệng:
"Chết rồi, liền đến nhận tội với mẹ của tôi.".