Giang phu nhân lôi kéo thân thể chán chường của Giang Tiều chạy đến bệnh viện, chỉ nhận được tin Giang Dịch Sơn qua đời.
Bà thấy cả người Giang Dịch Sơn bị vải trắng che lấp liền ngã quỵ xuống khóc nháo.
Giang Tiều cũng tỉnh rượu, hắn thấy người nằm trên giường lạnh lẽo kia là ba hắn liền giơ tay đánh chính mình một cái tát, xác nhận chính mình không phải là ở trong mơ.
Rốt cục quỳ xuống đất khóc ra thành tiếng.
Bác sĩ đứng ở một bên không rõ người Giang phu nhân lôi kéo đến là ai, biết rõ tình huống nguy kịch còn nhanh chóng rời đi, chỉ có thể đáng tiếc mà nói: "Giang tiên sinh bệnh tình vốn là nghiêm trọng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tử vong, người thân đáng lẽ không nên rời đi...!Chúng tôi cũng tận lực."
Triệu Tình lấy tay giả tạo đánh Giang Tiều đang ỉ ôi khóc lóc mắng: "Gọi điện thoại cho ngươi ngươi tại sao không tiếp! Ngươi tại sao! Ba của ngươi hiện tại mất đi cũng không thể gặp mặt lần cuối!"
Giang Tiều Nhâm bị mẹ trách mắng, tin tức đổ ra khiến hắn bị vây kín không có đường lui, liền ở trong phòng làm việc uống rượu say khước đến điện thoại cũng không liên lạc được.
Triệu Tình chỉ có thể tự mình đi dến công ty tìm nhi tử, vội vội vàng vàng đem người kéo đến bệnh viện, lại không nghĩ rằng vẫn là chậm một bước.
Giang Mính thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai mẹ con thương tâm.
Cuối cùng vẫn là chừa lại mấy phần nhân từ, không dự định vào thời điểm này nói cái gì mất mát.
Ai ngờ đến hắn mới vừa muốn đi ra phòng bệnh, người nãy giờ khóc ngất trên nền đất bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng bật dậy, chỉ vào phía sau lưng Giang Mính mắng: "Biết ngươi chính là người ông ấy ghét nhất.
Nhất định là ngươi đem ông ấy bức tức đến chết! Đồ nghiệt chủng chết nhất định không tử tế." Bà vừa khóc xong lại tức giận mắng người: "Tài sản của Giang gia ngươi đừng nghĩ một xu cũng có thể đem đi"
Giang Mính dừng bước lại, quay người liếc mắt nhìn bà cùng Giang Tiều một cái, khóe miệng nhếch lên cười: "Còn muốn lấy tài sản sao? Tiền kia của Giang Dịch Sơn bị còn trai bà phá hủy hết rồi."
Giang Tiều chột dạ nói: "Mày nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Anh ở ngân hàng mượn triệu, hiện tại một triệu cũng không có để trả đi? Tôi nói cho bà biết Triệu Tình! Con ruột của bà bên ngoài thiếu nợ chồng chất! Tài sản của Giang Dịch Sơn không biết có đủ trả cho những món nợ kia hay không? Nửa đời sau của bà cùng hắn hẳn là phải cõng nợ mà sống đi!"
Triệu Tình không thể tin được nhìn qua Giang Tiều, Giang Tiều thẹn quá hóa giận, chơitj nhận ra bên trong đó một ít vấn đề liền nhào tới đấm Giang Mính: "Là mày tính kế tao! Sự tình ngày hôm nay tất cả là do mày tính kế!"
Trước đây Giang Mính ở tại Giang gia nhịn nhục hơn mười năm, hiện tại rốt cục cũng nhẫn được rồi.
Hắn tóm lấy nắm đấm Giang Tiều đánh tới, trở tay đánh trả một quyền rất nặng, Giang Tiều bị cú đấm này đánh cho ngã nhào trên đất cộng thêm cơn say rượu chưa dứt hẳn, đánh đến bò dậy cũng không nổi.
Triệu Tình nhìn thấy nhi tử bị đánh thành như vậy, lập tức xông lên muốn đánh trả.
Bà luôn cho là Giang Mính vẫn còn là mười bốn, mười lăm tuổi mặc bà đánh chửi.
Nhưng bà đã sai rồi, không biết đứa nghiệt chủng này đã từ bào giờ cường đại đến mức có thể bức một nhà bọn họ đến chết.
Giang Mính né đòn đánh trả của bà, nắm chặt lấy tay dùng giọng âm trầm hỏi: "Triệu Tình, bà có còn nhớ mẹ của tôi chết như thế nào không?"
Mẹ của Giang Mính tên là Giang Huyên, tuy rằng cũng họ Giang, lại không cùng Giang gia có bất cứ quan hệ gì.
Giang Huyên khi còn trẻ là một tiểu minh tinh nhỏ bé, tuy rằng tuổi trẻ xinh đẹp mỹ mạo nhưng bởi vì sau lưng không có chỗ dựa, vẫn luôn chỉ có thể diễn một ít vai phụ.
Nhưng bà thích thú với công việc này, đóng vai phụ cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Căn bản có thể bình bình an an mà sống đến già.
Mãi đến khi tại một lần trong tiệc rượu gặp Giang Dịch Sơn, nam nhân coi trọng sắc đẹp của bà, mấy lần trêu chọc không thành, cho người chuốc thuốc mang vào trong phòng quán bar bày ra thú tính nhất thời.
Mà khi đó, Giang Dịch Sơn đã cưới Triệu Tình, Giang Tiều cũng đã ba tuổi.
Giang Huyên sau khi tỉnh lại cơ hồ phát điên, quyết định đem Giang Dịch Sơn ra tòa.
Lúc đó Giang Dịch Sơn là con trai độc nhất của Giang gia, một khi quấn lấy loại kiện cáo này tiền đồ đều hứng chịu ảnh hưởng.
Giang lão gia đứng ra điều hòa, lúc đó Giang Huyên bị tra ra mang thai, bà không quyền không thế căn bản không có cách nào cùng Giang gia đấu đá, huống chi, Giang lão gia lời nói mang thâm ý kỳ thực là uy hiếp ba mẹ bà.
Giang Huyên không còn đường thối lui, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Giang lão gia muốn để nàng đem đứa nhỏ trong bụng sinh ra, Giang gia đến lúc đó sẽ nhận đứa bé này.
Giang Huyên được Giang gia sắp xếp cho một căn phòng dưỡng thai chờ sinh, trong lúc mang thai còn nhận được một ít ý tốt chăm sóc, mãi đến tận tiểu Giang Mính sinh ra.
Triệu Tình căn bản chán ghét sự tồn tại của Giang Huyên, đợi đến Giang lão gia qua đời liền mấy lần làm khó dễ.
Lúc đó Giang Dịch Sơn đã đứng ra xử lý chuyện Giang gia ở bên ngoài còn có gia đình vợ hậu thuẫn.bg-ssp-{height:px}
Giang Huyên tồn tại không thể nghi ngờ chính là cái mầm họa, Giang Dịch Sơn liền khiến người đem Giang Huyên nhốt tại trong phòng kia, không cho phép bà ra cửa nửa bước, chỉ có tiểu Giang Mính có thể ra ngoài chơi.
Khi đó Giang Mính còn là một tiểu hài tử vô tri không biết sự việc.
Có một lần Triệu Tình giả ý bắt chuyện bảo hắn vào phòng bếp lấy đồ ăn, là bánh mì đã hết hạn sử dụng, tiểu Giang Mính ăn xong liền đau bụng ba ngày trời.
Vì vậy ở trong phòng bệnh dưỡng cả tuần, Giang Huyên ngay cả đi xem tình hình cũng không thể.
Sau đó Giang Mính bị ép ở bên cạnh Triệu Tình nửa năm, là nửa năm ác mộng đối với Giang Mính.
Hắn vô luận làm cái gì đều là sai, đều phải bị nữ nhân đánh, lúc ăn cơm không cẩn thận làm rơi bát, bị chân Triệu Tình liên tục vừa đá vừa đạp, đến mức ngực ghim một mảnh bát vỡ được đưa vào bệnh viện.
Sự tình làm lớn Giang Dịch Sơn mới quản chuyện này, hắn quở trách Triệu Tình, sau đó ngầm đồng ý cho tiểu Giang Mính trở lại trong phòng nhỏ cùng mẹ hắn ở cùng nhau.
Lúc về ở lại trong phòng cùng Giang Huyên, bà mới dạy cho Giang Mính gia giáo, dạy hắn lòng mang thiện lương, dạy hắn biết ẩn nhẫn.
Tiểu Giang Mính này mới không có kiêu ngạo.
Thời điểm Giang Mính mười hai tuổi, Giang Huyên bệnh hen suyễn đột nhiên phát tác, nghiêm trọng đến hôn mê.
Tiểu Giang Mính còn nhỏ không biết cách xử lý tình huống cấp bách lúc này, thuốc đã rất lâu không có mua thêm.
Hắn chỉ có thể chạy đi mua, lại bị ngăn cản ở ngoài cửa lớn.
Hắn liều mạng kêu cứu, Triệu Tình nắm tay Giang Tiều thời điểm đó mười lắm tuổi trơ mắt nhìn, tiểu Giang Mính tuyệt vọng quỳ xuống khẩn cầu bọn họ giúp mẹ hắn một chút.
Nhưng ngay cả một chút thương hại cũng không cho.
Cuối cùng là đi cầu hàng xóm mới đem Giang Huyên đưa vào bệnh viện, nhưng đáng tiếc, hết thảy đều muộn.
Giang Mính vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó mẹ hắn một thân nằm trên giường tái nhợt hấp hồi, cũng vĩnh viễn sẽ không quên Giang Dịch Sơn đối với mẹ con hắn đã làm ra những gì, cùng với sự bàng quang vô cảm của Triệu Tình ngày hôm đó.
Chuyện cũ bị Giang Mính đẫm máu xé ra, Triệu Tình lại không chút nào cảm thấy hổ thẹn.
Giang Mính cơ hồ muốn bóp chết bà, mà hắn vẫn là lý trí buông lỏng tay, giết chết nữ nhân này với hắn bây giờ mà nói thực sự quá dễ dàng, nhưng là chết như vậy thực sự cũng quá là dễ dàng đi.
Hắn sẽ chờ xem ngày người đàn bà ác độc này cùng nhi tử cõng lấy món nợ làm sao mất sạch tôn nghiêm quỳ lạy, như chó mất chủ giống nhau kéo dài hơi tàn.
Giang Dịch Sơn chân trước vừa mới chết, chân sau những đại cổ dông của Giang thị liền trở mặt vô tình.
Ngày thứ hai, một đám bị công nhân bị Giang thị khất nợ đến trước cửa chính tập đoàn gây sự, có người bị thương, bị truyền thông đưa tin hàng loạt.
Sau khi việc này phát tán ra, những người cầm cổ phiếu của Giang thị trong tay tuôn ra bán hết dẫn đến Giang Tiều hai mặt thù địch, toàn bộ mất hết vốn liếng.
Mấy ngày sau, ngân hàng đối với tập đoàn Giang thị thanh toán nợ.
Trời quang mây tạnh đã lâu thiên bỗng nhiên nổi lên mưa phùn, Giang Mính quên mất mang dù, chỉ có thân thể hơi nghiêng về phía trước bảo vệ một hoa lan nhỏ trong tay.
Jắn đi đến trước phần mộ của Giang Huyên, dọn dẹp trước mấy nhánh nhánh cây cùng hoa khô rơi rụng.
Sau đó đặt chậu hoa lan vừa mới nở lên trên.
Mùa này không có loại hoa lan mà mẹ hắn thích nhất, cho nên liền mua loại hắn thích.
Giang Mính nâng tay sờ sờ bức ảnh trên mộ bia, nhìn đến trong bức ảnh là khuôn mặt điềm tĩnh cười cười, nước mắt vẫn là dâng lên.
"Mẫu thân, con báo thù cho ngươgi." Giang Mính chảy nước mắt cười cười: "Bọn họ rốt cuộc đều gặp báo ứng.
Con chờ đợi ngày này đến đã thật lâu.
Ngày hôm nay đặt biệt vui vẻ, đặc biệt thống khoái."
Nước mắt một giọt nện xuống đất, so với hạt mưa phải lớn hơn rất nhiều.
"Người đừng lo lắng con a, con đã có năng lực tự bảo vệ mình, không ai có thể bắt nạt.
Hiện tại con trải qua rất tốt...!Còn có một việc muốn cùng người nói." Giang Mính để ở trên mộ bia, âm thanh yếu một chút, như là đang nói lặng lẽ lời nói: "Con đã có người trong lòng."
"Em ấy hiện tại cũng rất yêu thích con, nhưng không biết, em ấy có thể yêu thích được bao lâu nữa."
"Là con lừa em ấy, người từ nhỏ đã dạy con rằng, nói dối lừa gạt phải sẽ trả giá cực lớn."
"Con...con rất sợ.".