Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã đến ngày đính hôn của hai người, ngày mà cả Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh đã chờ rất lâu.
Mọi thứ ngày hôm nay đều đã chuẩn bị hoàn hảo, từng chi tiết đều được Du Cảnh chăm chút kỹ càng.
Chỉ nhìn thôi đã biết là hắn hao tổn tâm tư rất nhiều, hắn làm việc lúc nào cũng cẩn thận.
Trên du thuyền trắng tầng được trang trí vô cùng đặc sắc, dĩ nhiên là không thể thiếu hoa Tulip, loại hoa mà Lạc Ninh Hinh rất thích.
Vì màu chủ đạo là xanh trắng, cho nên hoa cũng như vậy.
Dọc lối đi là đèn hoa lộng lẫy, được trang trí đan xen lẫn nhau, những khung hình lớn cầu kỳ của hai người, cũng được mang lên trưng bày.
Lạc Ninh Hinh ngay lúc này đang háo hức ngồi bên trong phòng chờ, bên cạnh cô còn có Vũ Đình và Vương Gia Kỳ.
Vũ Đình là bạn thân của cô, dĩ nhiên trong giờ phút này phải luôn bên cạnh cô rồi.
Còn về Vương Gia Kỳ, là do Mặc Vũ mang đến.
Từ cái ngày hắn giúp cô thoát khỏi tên dê già kia, thì Vương Gia Kỳ hình như chủ động hơn rất nhiều, cô thường xuyên đến bệnh viện tìm hắn, riết rồi thành quen.
" Ninh Hinh, cậu hôm nay rất xinh đẹp! Đến mình còn bị hớp hồn đây!" Vũ Đình bên cạnh chỉnh trang váy cho cô, miệng không ngừng khen ngợi.
" Cậu chỉ được cái dẻo miệng mà thôi! Nhưng mình lại rất thích!" Lạc Ninh Hinh đưa tay véo nhẹ cánh mũi cô nói.
" Chị Ninh Hinh, chiếc đầm của chị thật là đẹp, là hàng thiết kế riêng đúng không?" Vương Gia Kỳ đưa tay chạm vào chiếc đầm của Lạc Ninh Hinh, cô có vẻ cũng am hiểu về thời trang.
" Đúng vậy, là Tư Thần đã đặt riêng cho chị, hoàn toàn được làm thủ công!" Lạc Ninh Hinh gật đầu trả lời.
Chiếc đầm của cô được làm từ vải lụa cao cấp ombre với gam màu xanh chủ đạo, và được đính họa tiết tinh xảo.
Phom dáng ôm sát vòng một xuống vòng eo, tạo nên sự đầy đặn cho phần cúp ngực của cô.
Những viên đá quý màu xanh được đính cầu kỳ và tinh xảo trên cổ áo, hoàn mỹ làm người ta không khỏi trầm mê.
Thân váy xòe được may nhiều lớp, tạo cho cảm giác bồng bềnh.
" Em thật ngưỡng mộ tình yêu của anh chị!" Vương Gia Kỳ đôi mắt long lanh nói.
Lạc Ninh Hinh chỉ mỉm cười, quả thật tình yêu của cô và Âu Dương Tư Thần rất đẹp, mặc dù đã trải qua không ít sóng gió, nhưng con người ai chẳng gặp thử thách cơ chứ? Quan trọng là cô và anh đã mạnh mẽ vượt qua.
Giờ tối, bữa tiệc đính hôn của cô bắt đầu, Lạc Ninh Hinh cùng Vũ Đình và Vương Gia Kỳ bước ra ngoài.
Trên boong thuyền rộng lớn, khách khứa đều đưa mắt nhìn Lạc Ninh Hinh, bọn họ đều trầm trồ khen ngợi, bởi cô quá xinh đẹp.
Âu Dương Tư Thần tây trang chỉnh tề, tóc tai chải chuốt gọn gàng, phía dưới là giày da bóng loáng.
Anh đứng đó trông như một bạch mã hoàng tử, đang chờ công chúa của mình đến.
Lạc Ninh Hinh mái tóc nâu được tết một bên cách điệu, trên đầu là một chiếc vương miện nhỏ được đính kim cương.
Cô đưa tay nhấc làn váy dài, giẫm trên giày cao gót tinh xảo, bước đến chỗ Âu Dương Tư Thần.
Anh đứng trên sân khấu, ánh mắt nhu tình nhìn cô, Lạc Ninh Hinh mê hoặc khiến anh không thể rời mắt.
Đêm nay là đêm của cô.
Mọi người bên dưới đều nhìn hai người, bọn họ không ngừng cảm thán trong lòng, trên sân khấu đúng là trai tài gái sắc, mười phân vẹn mười.
" Em đã sẵn sàng chưa? Bảo bối của anh!" Âu Dương Tư Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh mỉm cười hỏi.
" Em đã sẵn sàng từ lâu rồi!" Lạc Ninh Hinh cũng nở một nụ cười rất tươi, cô nhẹ nhàng trả lời anh.
Âu Dương Tư Thần cúi người xuống, anh khẽ hôn lên bàn tay non mềm của Lạc Ninh Hinh, khiến cô có chút ngượng ngùng.
Anh nắm tay cô, đi đến trước sân khấu lên tiếng.
" Cảm ơn mọi người, ngày hôm nay đã đến đây, cùng chúng tôi chia sẻ niềm vui.
Sau nhiều lần theo đuổi, thì cuối cùng tôi cũng có thể thuyết phục nữ thần của tôi đính hôn rồi!"
" Cô ấy không chỉ đơn thuần là bạn gái hay vợ, cô ấy còn là sinh mệnh là trái tim của tôi.
Gặp được cô ấy, cũng chính là may mắn nhất cuộc đời tôi.
Trước mặt mọi người ở đây, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi nhất định sẽ yêu thương, bảo vệ và làm cho cô ấy hạnh phúc đến hết cuộc đời này." Âu Dương Tư Thần nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Lạc Ninh Hinh hai mắt ẩm ướt, người đàn ông này lúc nào cũng khiến cô cảm động đến phát khóc.
" Tư Thần, em dường như dã dành hết tất cả may mắn của mình, để gặp được anh! Cảm ơn anh luôn chăm sóc và bảo vệ cho em!" Lạc Ninh Hinh nghẹn ngào nói, những lời muốn nói lúc trước ở bữa tiệc của Secret, cô đã nói hết cả rồi.
Lạc Ninh Hinh tiến gần thêm một bước, cô nhón chân ôm lấy Âu Dương Tư Thần, trao cho anh một nụ hôn nồng nhiệt.
Bên dưới mọi người bắt đầu vỗ tay lớn, đám người Lục Thần Vũ và Vệ Tư Hàn cũng rơm rớm nước mắt.
Hơn ai hết, bọn họ biết hai người đã cùng nhau trải qua những chuyện gì, mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Vũ Đình hai mắt cũng nhòe đi, cô liên tục đưa tay lau nước mắt.
" Sao lại khóc thế này? Trông chẳng đẹp chút nào!" Lục Thần Vũ bên cạnh lấy khăn tay lau nước mắt cho cô nói.