Bên dưới sảnh lớn tập đoàn A.D, vợ chồng của Lâm Văn Thành cũng vừa đến nơi, hai người họ vội vàng đến nhờ vả nữ lễ tân, nhưng vì không có hẹn trước nên bọn họ không được vào." Cô gái, chúng tôi thật sự có chuyện rất gấp, làm phiền cô hãy thông báo giúp một tiếng.
Chỉ cần phút thôi, tôi hỏi xong sẽ đi ngay!" Lê Như Nhã hạ giọng năn nỉ cô ta.
" Phu nhân, thật xin lỗi! Nhưng đây là quy định của tập đoàn.
Hai vị không có hẹn trước thì tôi cũng không giúp gì được! Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, mong hai vị thông cảm!" Nữ lễ tân gượng cười trả lời.
Lúc này Khương Bạc từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai vợ chồng Lâm Văn Thành đang ở đây, hắn nhíu mày khó chịu." Này, hai người ở đây làm gì vậy? A.D chúng tôi không hoan nghênh người của Lâm Gia, hai người mau rời khỏi đây nhanh đi! Cửu ca nhìn thấy hai người sẽ rất tức giận đấy!" Hắn tiến đến lên tiếng nói, giọng không có chút gì là tôn trọng hai người họ.
" Khương thiếu, hai vị này muốn gặp tổng giám đốc, nhưng lại không có hẹn trước.
Tôi đã nói là không được, nhưng hai người họ cứ nhất quyết không chịu đi!" Nữ lễ tân thấy Khương Bạc liền nói, bị hai vợ chồng họ cản trở công việc, cho nên cô ta cảm thấy rất phiền.
Thấy nữ lễ tân nói chuyện cung kính với Khương Bạc, Lê Như Nhã biết hắn chắc là người có chức có quyền ở A.D, bà ấy liền chạy đến trước mặt hắn cầu xin." Tôi biết yêu cầu của mình là quá đáng, nhưng cầu xin cậu hãy cho tôi gặp anh ta.
Không tốn quá nhiều thời gian đâu! Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện thôi, chỉ cần có câu trả lời tôi sẽ lập tức đi ngay!" Bà ấy trông yếu ớt nói, đôi mắt không chịu được mà sắp ngân ngấn lệ rồi.
" Xin hãy giúp tôi! Cầu xin các người! Tôi muốn biết con gái của mình đang ở đâu!"
Khương Bạc chẳng hiểu sao thấy bà ấy như vậy, hắn lại có chút mềm lòng, dáng vẻ này làm hắn liên tưởng đến Lạc Ninh Hinh." Được rồi, đừng khóc nữa! Tôi sẽ đưa bà lên, nhưng ông ta thì không!" Hắn liếc nhìn Lâm Văn Thành nói.
Đưa bà ấy lên thì quá dễ dàng, nhưng quan trọng là Âu Dương Tư Thần sẽ không nói cho bà ta biết.
Khương Bạc cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt một chút mà thôi, dù gì hắn cũng đang rảnh rỗi.
Lâm Văn Thành dù tức giận, nhưng ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu không Khương Bạc mà đổi ý, thì họ sẽ không gặp được Âu Dương Tư Thần mất.
Thỏa thuận xong, Khương Bạc và Lê Như Nhã đi vào thang máy, chẳng bao lâu hai người đã đến tầng cao nhất.
Khương Bạc đưa bà ấy đến phòng của Âu Dương Tư Thần, rồi giơ tay gõ cửa." Cửu ca, có người quen muốn gặp anh!" Hắn lên tiếng nói.
" Cho vào đi!" Âu Dương Tư Thần bên trong đáp.
Vừa nhìn thấy Lê Như Nhã theo sau Khương Bạc, anh đã chau mày không vui." Ai cho phép cậu đưa bà ấy vào đây?" Anh lạnh giọng hỏi Khương Bạc, phớt lờ sự tồn tại của Lê Như Nhã.
" Là anh cho phép mà! Không phải lúc nãy em có hỏi anh rồi sao? Anh đã đồng ý!" Hắn ngồi xuống ghế sô pha, lém lỉnh trả lời anh.
Âu Dương Tư Thần ném cho hắn một ánh mắt sắc lạnh, cái tên này càng lúc càng muốn leo lên đầu anh ngồi luôn rồi.
Thấy không ổn, Khương Bạc ngồi ngay ngắn lại, hắn mỉm cười nói" Dù sao thì cũng vào rồi, anh cứ nghe thử xem bà ấy muốn nói gì đi!"
Lê Như Nhã bị khí thế của Âu Dương Tư Thần làm cho cứng đờ cả người, nghe Khương Bạc nói, bà ấy mới hoàn hồn lại tiến lên vài bước." Tôi biết mình đã làm phiền cậu, nhưng tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi.
Cậu là người đã vạch trần kế hoạch của Hứa Vân Du, bà ấy nói cậu cũng là người biết con gái ruột của tôi ở đâu.
Cậu có thể nói cho tôi biết được không? Tôi thật sự rất muốn tìm lại con gái của mình!" Lê Như Nhã hai tay nắm ở trước ngực, bà ấy nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
" Ha, là chuyện này sao? Làm Lâm phu nhân đây phải thất vọng rồi, tôi không biết!" Âu Dương Tư Thần lạnh nhạt đáp lời bà ấy.
Sau những chuyện Lâm Gia đã làm với Lạc Ninh Hinh, anh sẽ không bao giờ nói cho bọn họ biết.
" Nhưng Hứa Vân Du đã nói là cậu sẽ biết mà, xin hãy nói cho tôi, làm ơn!" Lê Như Nhã vẫn không chịu từ bỏ, bà ấy nước mắt chảy dài nói.
" Khương Bạc, tiễn khách đi! Lần sau không được để cho bất cứ ai ở Lâm Gia tiến vào đây, dù chỉ là nửa bước!" Trước ánh mắt cầu xin của Lê Như Nhã, Âu Dương Tư Thần vẫn quyết tuyệt đuổi người.
Nhìn đôi mắt như tula của Âu Dương Tư Thần, Khương Bạc nhanh chóng đứng lên kéo Lê Như Nhã ra ngoài, nếu như hắn không muốn bị làm thịt.
Trước khi bị đưa ra ngoài, bà ấy vẫn liên tục van xin anh, nhưng mọi lời nói của Lê Như Nhã lúc này đều vô nghĩa.
" Cô ấy không cần các người! Sống cùng tu hú hai mươi mấy năm trời, mà không nhận ra đó không phải con ruột của mình.
Người làm cha mẹ như các người, có phải sống quá vô tâm rồi không?"
" Lạc Ninh Hinh bây giờ chỉ cần tôi là đủ rồi! Các người có hay không cũng chẳng sao!" Chờ bà ấy đi khuất rồi, Âu Dương Tư Thần mới cất lời.