Lê Như Nhã bị Khương Bạc dẫn xuống sảnh lớn, Lâm Văn Thành vừa thấy bà ấy đã chạy đến hỏi han." Như Nhã, cậu ta có nói cho em biết không? Con gái của chúng ta đang ở đâu?" Đôi mắt ông ta mong chờ không thôi.
Bà ấy lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt phờ phạc, Âu Dương Tư Thần không nói, thì bọn họ làm sao tìm được chứ.
" Cậu ta không nói sao? Thằng nhãi ranh này!" Lâm Văn Thành tính tình nóng nảy, thấy Lê Như Nhã không nói gì, trong lòng dâng lên một cổ tức giận.
Ông ta còn tính xông lên, muốn nói chuyện phải trái với Âu Dương Tư Thần, thì đã bị Khương Bạc ngăn lại.
" Lâm Tổng hình như quá phận rồi đấy! Ở đây là A.D tập đoàn, chứ không phải là Lâm Thị! À mà không, bây giờ ngay cả Lâm Thị cũng là của chúng tôi rồi, ông đâu còn gì nữa phải không? Lâm Văn Thành!" Hắn ta không chút kiêng nể, sẵn sàng lên tiếng gọi thẳng tên của ông ấy.
" Cậu..." Lâm Văn Thành tức giận đến nổi không nói nên lời, ông ta cảm thấy tức ngực, bắt đầu thở dốc.
" Văn Thành, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ!" Lê Như Nhã một bên đỡ lấy ông ta kêu lên.
Bà ta đã mất con rồi, bây giờ không thể mất thêm người chồng này nữa.
" Lâm phu nhân, chuyện bà muốn tôi đã giúp bà rồi! Bà cũng nên đưa ông ta đi đi!" Khương Bạc thở dài nói, sau đó hắn bước nhanh ra ngoài.
Sức khỏe của Lâm Văn Thành không được tốt, nên Lê Như Nhã chỉ còn cách phải đưa ông ta đến bệnh viện.
Mặc dù trong lòng vẫn canh cánh về đứa con gái bị thất lạc.
Trại giam thành phố, Lâm Như Tuyết từ khi bị bắt vào đây thì không có cách nào liên lạc được với Hứa Vân Du.
Cô ta trong lòng lo lắng, chẳng hiểu tại sao lại thấy bồn chồn như vậy.
Ở đây vừa bẩn lại vừa hôi hám, không những vậy còn có thêm những con côn trùng bò lổm ngổm khắp nơi.
Lâm Như Tuyết chỉ mới ở đây vài tiếng đồng hồ thôi, mà đã không thể nào chịu nổi.
" Sếp, cho hỏi đã có ai đến bảo lãnh cho tôi chưa?" Cuối cùng cô ta không chịu được, liền lên tiếng hỏi quản giáo trong trại.
" Cô là đang nằm mơ sao? Kẻ chủ mưu với cô cũng bị bắt rồi! Cô tốt nhất nên ngồi ở trong đó bình tĩnh xám hối đi, chờ ngày ra tòa!" Quản giáo ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn cô ta trả lời.
Mà Lâm Như Tuyết nghe xong như sét đánh giữa trời quang, Hứa Vân Du nếu cũng bị bắt đi rồi, thì ai sẽ là người cứu cô ta ra ngoài đây." Không thể nào! Bà ta làm sao mà lại bị bắt được cơ chứ? Tôi không tin!" Lâm Như Tuyết như điên dại, cô ta vò đầu bứt tóc gào lên.
Cô ta còn trẻ như thế, sao có thể ở tù được cơ chứ? Tương lai của cô ta sẽ đi về đâu, cô ta còn rất nhiều mơ ước chưa hoàn thành mà.
" Im lặng đi! Đừng có ồn ào!" Thấy cô ta kêu gào thảm thiết, quản ngục cũng cảm thấy đau đầu, cô ta dùng gậy đánh vào cửa cao giọng nói.
Lâm Như Tuyết sợ hãi, cô ta co ro một góc, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối khóc thút thít.
Chuyện này đối với cô ta thật kinh khủng, cô ta ước mọi thứ chỉ là ác mộng thôi.
Khi thức giấc, cô ta vẫn là Lâm Như Tuyết đại tiểu thư của Lâm Gia.
Nghĩ như thế, Lâm Như Tuyết nhắm mắt lại, cô ta cố chìm vào giấc ngủ.
Một tuần sau đó, Lâm Như Tuyết vẫn không thể ngủ ngon được, cứ nhắm mắt được một chút là lại giật mình tỉnh dậy.
Ngắn ngủi vài ngày đã khiến cô ta trở nên tiều tụy, gương mặt xuống sắc trông thấy rõ, bây giờ còn ai nhận ra cô ta là Lâm Như Tuyết tiểu thư nữa.
Ngủ không phải là vấn đề duy nhất của cô ta, thức ăn trong trại giam quả thật rất khó nuốt, nào đâu giống những món ngon trong nhà hàng sao sang trọng.
Lâm Như Tuyết cực kỳ kén ăn, cô ta đến bữa chỉ ăn cho có lệ, thân thể vì thế cũng trở nên gầy gò khó coi.
Về phần Lâm Gia, Lê Như Nhã một tuần qua đều dành thời gian đến tìm Âu Dương Tư Thần, chỉ tiếc là anh ngoại trừ lần đó thì không muốn gặp bà ấy thêm nữa.
Hôm nay cũng vậy, bà ấy từ sáng sớm đã đến A.D, chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi.
Nhưng hôm nay Âu Dương Tư Thần lại không đến công ty, bà ấy đã chờ cả buổi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng không khỏi thất vọng.
Bầu trời đã bắt đầu tắt nắng, Lê Như Nhã đành ủ rũ trở về, bà ấy vừa mới ngồi lên xe, đã nhìn thấy Lạc Ninh Hinh từ trong đi ra ngoài.
" Cô ấy là vị hôn thê của Âu Dương Tư Thần! Mau đuổi theo cô ấy!" Bà ấy đột nhiên kêu lên.
Lê Như Nhã theo lời của Lâm Văn Thành thì biết được anh rất yêu và chiều chuộng cô.
Vậy nên bà ấy muốn nhờ Lạc Ninh Hinh giúp đỡ, bà ấy nghĩ nếu cô nói giúp thì Âu Dương Tư Thần chắc chắn sẽ nói cho bà ấy biết.
Lạc Ninh Hinh bây giờ có hẹn với Vũ Đình và Vương Gia Kỳ, bọn họ là muốn đi mua đồ cho bé con của cô.
Dù vẫn còn chưa biết giới tính của đứa trẻ, nhưng bọn họ vẫn muốn chuẩn bị trước một chút.
Xe vừa mới dừng lại trước khu mua sắm, Lạc Ninh Hinh đã mở cửa bước xuống.
Có điều cô còn chưa vào trong, đã bị Lê Như Nhã cản lại rồi.