Phó Cảnh Dật cúi đầu nhìn xuống tay mình, giọng nói nghèn nghẹn phát ra dường như không nghe rõ: "Dừng xe."
Đồ Ca liếc nhìn gương chiếu hậu rồi từ từ dừng lại, hoài nghi nhìn anh.
Phó Cảnh Dật cởi dây an toàn bước xuống xe, đi nhanh như bay về phía cửa hàng hoa, chỉ để lại cho cô bóng lưng cao lớn.
Đồ Ca nháy mắt hiểu anh muốn làm gì, không khỏi lắc đầu, cầm điện thoại lên xem hành trình ngày hôm nay. Đến Học viện Mỹ thuật xem triển lãm cũng mất khoảng hai tiếng, ăn trưa xong buổi chiều sẽ dạy anh mua sắm online.
Tắt điện thoại, Hà Vân Tranh lại gọi điện tới.
Đồ Ca ngả người ra sau, liếc mắt nhìn dòng xe cộ trước mặt, hờ hững mở máy: "Cô Hà."
"Cảnh Dật thế nào rồi?" Giọng Hà Vân Tranh anh ách, giống như không nghỉ ngơi đủ.
"Khá tốt, cô muốn gặp anh ấy thì nhắn tin trực tiếp gửi cho anh ấy, không cần phải thông qua tôi." Đồ Ca nói xong nhíu mày, cô có chút không hiểu Hà Vân Tranh muốn làm gì.
"Tôi sẽ liên lạc trực tiếp với anh ấy, chỉ có chút lời nói muốn nhắc nhở cô." Giọng của Hà Vân Tranh lại vang lên: "Cảnh Dật không phải người bình thường, anh ấy tức giận thì đến cả người thân cũng không nhận ra, đừng nghĩ rằng có thể kích thích anh ấy khôi phục trí nhớ được."
Đồ Ca khó chịu nheo mắt lại: "Anh ấy thật sự như thế sao?"
Phó Minh Chu lại nói rằng Phó Cảnh Dật không phải như vậy, lời cô ta nói ra càng không giống Phó Cảnh Dật mà cô biết. Ngay cả khi anh không biết biểu đạt cảm xúc của mình một cách chính xác, anh cũng sẽ không làm tổn thương bất cứ ai.
Hai năm ở An Thị, anh cũng mất bình tĩnh nhưng chưa bao giờ làm tổn thương người xung quanh, chỉ biết tự làm tổn thương bản thân mình.
"Từ nhỏ tôi đã quen biết anh ấy, lại là bạn gái anh ấy. Không ai hiểu rõ anh ấy hơn tôi." Giọng Hà Vân Tranh trầm xuống: "Tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhờ cô chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Nếu cần gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Đồ Ca nhướng mày cười: "Tôi chỉ nhận uỷ thác của anh Phó thôi. Còn phải nhận của ai khác sao?"
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm lợi ích gì từ Phó Cảnh Dật, càng không lợi dụng sự đơn thuần của anh ấy để đạt được mục đích gì.
Cô thích tiền, nhưng cô sẽ kiếm tiền đường đường chính chính.
"Không, cảm ơn cô tối qua đã kịp thời tìm ra anh ấy." Hà Vân Tranh nói xong cúp máy.
Đồ Ca cất điện thoại đi, Phó Cảnh Dật xuất hiện trong tầm mắt, trên tay ôm một bó hồng phấn, bước chân nhẹ nhàng chạy tới.
Cô chớp mắt, khóe miệng cong lên rất đẹp. Cũng không thể nói với anh hoa này cũng có thể chuyển thành hoa đồng tiền được.
"Cho em." Phó Cảnh Dật lên xe đưa hoa cho cô không khỏi phân trần: "Xe không cần vậy hoa có thể."
Đồ Ca buồn cười cầm lấy, ngửi xong đưa lại: "Giúp em cầm."
"Không thích?" Phó Cảnh Dật đột nhiên căng thẳng, quên cả thắt dây an toàn.
"Em thích, nhưng em phải lái xe." Đồ Ca thích thú với dáng vẻ của anh: "Thắt dây an toàn vào giữ hoa của em cho tốt."
Phó Cảnh Dật ngay lập tức thả lỏng người, thắt dây an toàn thành thật ngồi ôm hoa.
Đồ Ca nghiêng đầu nhìn anh, nhớ lại lần đầu tiên mua bắp rang bơ cho Đồ Khải, cậu cũng như vậy ngoan ngoãn ngồi ôm bắp rang bơ, rõ ràng vui vẻ muốn nhảy dựng lên, nhưng vẫn thành thật ngồi yên bất động.
Đều là trẻ con, Hà Vân Tranh thật sự nghĩ quá nhiều.
Triển lãm miễn phí tại Bảo tàng Nghệ thuật của Học viện Mỹ thuật kéo dài một tuần, thời gian không còn sớm nên cũng không còn bao nhiều người bên trong, hầu hết chỉ có sinh viên đến làm thủ tục.
Đồ Ca thấy Phó Cảnh Dật căng thẳng, đơn giản kéo tay anh bước vào: "Đừng sợ, bốn tên bắt nạt anh em còn đánh được, em sẽ bảo vệ anh."
Phó Cảnh Dật cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em không mang theo ống sắt."
Đồ Ca thật muốn đánh anh một cái: "Em tay không còn có thể đánh được, anh cũng không phải không biết."
Phó Cảnh Dật rũ mắt xuống, lông mi dài che đi ý cười trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Đi vào khu đạt giải thi đấu trang phục, người rõ ràng so với khu khác nhiều hơn, đặc biệt là nữ sinh.
Đồ Ca buông tay Phó Cảnh Dật dừng lại trước một gian trưng bày, mở to mắt nhìn. Cô đã nghe qua Lâm Thanh Phong nói nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đồ thật, không ngờ lại đẹp như vậy.
Các chất liệu hoàn toàn mang phong cách dân tộc, nhưng không có sự mộc mạc nặng nề. Ở phần mô tả có ghi nguyên liệu thô hiện đại nhất với kỹ thuật lâu đời được tích hợp với nhau, đây là một bước thể hiện đột phá hoàn mỹ.
Đồ Ca như bị mê hoặc, hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng chiếc váy đẹp như vậy lại do Phó Cảnh Dật làm. Chiếc lụa mỏng được làm từ những sợi chỉ bạc sáng lấp lánh, giống như bầu trời đầy sao lại giống như đám mây được ánh trăng chiếu sáng. Chiếc cổ chữ V được thiết kế hở lưng đầy đặn khiến nó trở thành sự kết hợp đẹp như mơ giữa sự thanh lịch và gợi cảm cũng không kém phần táo bạo.
Tên tác phẩm là --- Ying.
Nhẹ nhàng, thanh thoát lại kết hợp với vẻ truyền thống, khó trách táp phẩm lại dành được nhiều lời khen có cánh trong phần mô tả. Đồ Ca không khỏi lấy điện thoại ra chụp lại.
"Oa, anh đẹp trai." Tiếng thốt lên của nữ sinh truyền đến tai cô.
"Là siêu cấp đẹp trai, có phải minh tinh không?"
"Không giống, nhưng khí chất so với minh tinh còn cao hơn, không phải trời sinh da đã trắng vậy chứ."
"Đi lên hỏi chút, hoặc là xin chụp ảnh cùng."
Tiếng thì thầm khẽ khẽ càng lúc càng lớn, Đồ Ca nhìn lại đã thấy một nữ sinh đi tới chỗ Phó Cảnh Dật giơ điện thoại giả bộ như đang tự sướng.
Phó Cảnh Dật bỗng nhiên duỗi tay về phía Đồ Ca, vị trí hai người thay đổi, trong bức hình tự sướng của cô gái đó chỉ có cô cùng ngực của Phó Cảnh Dật, khuôn mặt nữ sinh đó lập tức tái đi.
Đồ Ca: "..."
"Xin lỗi, tôi rất thích tác phẩm này." Cô gái ngượng ngùng giải thích.
Đồ Ca khẽ cười: "Tôi cũng thích."
Cô lại lần nữa kéo tay Phó Cảnh Dật, trầm giọng cười: "Anh Cá voi, chúng ta đi xem tác phẩm khác thôi."
Phó Cảnh Dật ngoan ngoãn xoay người.
Cô gái muốn chụp lén nổi da gà, nhếch mép cười mỉa, vội vàng đi tìm đồng bọn.
Ngoài khu triển lãm các tác phẩm tốt nghiệp xuất sắc phía sau còn có khu dành cho các tác phẩm xuất sắc của từng khoa được trưng bày riêng biệt.
Đồ Ca tìm được mấy tác phẩm ưu tú của Phó Cảnh Dật, xem đến cuối lại nhìn thấy thiết kế cuối cùng của Lâm Thanh Phong.
Cô đối với thiết kế trang phục không hiểu biết nhiều lắm, cũng không có khiếu thẩm mỹ cao, so sánh hai tác phẩm đã hoàn thành, có thể thấy thiết kế của Phó Cảnh Dật tốt hơn hẳn. Lâm Thanh Phong cũng giành được nhiều giải thưởng, nhưng giành giải không cao.
Phó Cảnh Dật trong suốt hành trình cũng không có phản ứng gì, trừ bỏ lúc có người tới gần anh sẽ khẩn trương, còn lại toàn bộ thời điểm khác anh đều thả lỏng.
Bất kể là tác phẩm thiết kế mà mình đoạt giải quán quân, phảng phất như những thứ đó không liên quan gì đến anh.
Đồ Ca đành từ bỏ, đưa anh đi một vòng rồi quay đầu đi ra ngoài.
Ra khỏi bảo tàng nghệ thuật, Phó Minh Chu gọi điện thoại tới, chỗ đậu xe hơi xa, Đồ Ca nói với Phó Cảnh Dật đợi cô ở cửa để cô đi lấy xe.
Bác sĩ tâm lý sẽ liệt kê nhiều cách giúp anh phục hồi trí nhớ, cô không muốn để anh nghe thấy.
Nhấn nghe máy, Phó Minh Chu báo rằng do Phó Cảnh Dật mất tích, bà cụ ở nhà nghe tin nên tăng huyết áp, được đưa vào bệnh viện vào lúc nửa đêm.
Đồ Ca hẹn Phó Minh Chu thời gian gặp mặt, sau đó lái xe đến đón Phó Cảnh Dật.
Chạy đến gần cửa bảo tàng nghệ thuật, Đồ Ca giảm tốc độ chuẩn bị dừng xe, lại nhìn thấy một nữ sinh khác muốn tiếp cận Phó Cảnh Dật, cô dứt khoát dừng lại qua cửa kính xem phản ứng của anh.
Anh đang đứng ở không gian thoáng đãng bên ngoài cửa bảo tàng nghệ thuật, cô gái từ phía sau đi tới giả bộ té ngã, Phó Cảnh Dật trực tiếp đi sang một bên tránh né, cô gái kia có lẽ không nghĩ rằng phản ứng của anh lại không giống với những người khác, vững chắc sõng soài trên mặt đất.
Đồ Ca: "..."
Phó Cảnh Dật phát hiện thấy cô lập tức nhanh chân chạy như bay tới, môt cái liếc mắt cũng không để ý tới cô gái kia.
Đồ Ca nín cười lái xe về phía trước đợi anh lên xe, cô gái bị quăng ngã có chút thảm thương nhìn sang, cau mày, tức giận đứng dậy quay trở lại Viện bảo tàng nghệ thuật.
"Anh cố ý?" Đồ Ca tăng tốc độ, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Người ta thích anh."
Phó Cảnh Dật ôm bó hoa, quay đầu chuyên chú nhìn cô: "Thế em có thích không?"
"Em cũng thích anh, cũng như thích Đồ Khải vậy." Đồ Ca không khỏi buồn cười: "Thích có rất nhiều kiểu, về sau em sẽ từ từ dạy anh."
"Được." Phó Cảnh Dật nắm chặt tay gắt gao siết chặt bông hồng trong tay.
Anh với Đồ Khải không giống nhau, Đồ Khải không thích anh.
"Anh đói không? Bà nội anh bị bệnh phải nằm viện, muốn anh qua thăm bà. Nếu anh đói, em ra mua chút gì đó cho anh, anh ngồi trên xe ăn." Đồ Ca cười: "Từ đây tới bệnh viện còn xa, khả năng trên đường đi còn kẹt xe nữa."
"Em cũng ăn." Phó Cảnh Dật rầu rĩ lên tiếng.
Đồ Ca nghe ra cảm xúc anh không đúng lắm, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất: "Anh tức giận sao?"
"Không có." Phó Cảnh Dật cúi đầu, mặt như muốn vùi vào bó hoa hồng.
Đồ Ca vừa bực vừa buồn cười: "Không được tức giận, em không thích anh tức giận đâu, Đồ Khải còn không dám giận em."
"Ồ." Phó Cảnh Dật ngẩng đầu nhìn cô: "Không tức giận."
"Anh với Đồ Khải không giống nhau, không cần phải so đo với nó, em còn chưa từng lái xe đưa nó đi ra ngoài, đi đua xe cũng chỉ có anh biết." Đồ Ca ý đồ muốn trấn an cảm xúc của anh: "Còn có, em còn chưa từng cạo râu cho Đồ Khải."
Phó Cảnh Dật đột nhiên trở nên vui vẻ: "Ừm."
Đồ Ca có chút nói không nên lời, đúng là không nên so sánh loại chuyện này.
Đến bệnh viện Tân Thành, Đồ Ca thú thật với Phó Cảnh Dật là cô sẽ không lên lầu, tình cờ đàn chị Hứa Khanh Thư gọi điện tới nói cần phiên dịch viên hỏi cô có muốn đi không.
"Khoảng mấy giờ, gặp mặt ở đâu?" Đồ Ca trở nên hưng phấn: "Em có thời gian."
"Buổi chiều từ giờ đến giờ tối, chị với em đi cùng nhau, đến lúc đó gặp nhau ở tập đoàn Cách Sắc." Đàn chị mỉm cười nói: "Vừa lúc em cũng tiếp xúc nhiều hơn với lĩnh vực này. Công ty tụi chị có nhiều khách hàng như vậy, đồng nghiệp lại ít nên không đủ tiếp nhận."
"Cảm ơn đàn chị." Đồ Ca cảm kích nói lời biết ơn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Cảnh Dật nhắn tin nói muốn ở lại bệnh viện đến chiều cùng bà nội, buổi tối cùng Phó Minh Chu về nhà dùng bữa.
Đồ Ca suy nghĩ một hồi rồi trả lời anh: Em nhận làm phiên dịch, chắc tối muộn giờ mới xong, anh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, em không biết khi nào mới về được.
Phó Cảnh Dật vài giây đã trả lời: Anh đợi em về nhà.
Đồ Ca mỉm cười gọi cho Phó Minh Chu, vào thẳng vấn đề nói chiều nay cùng đàn chị đi làm việc, muốn mượn xe của anh ấy.
"Đi đi, Cảnh Dật cứ giao cho tôi." Giọng Phó Minh Chu nhàn nhạt ý cười: "Cô đừng uống rượu lái xe, bị bắt tôi không xử lý được đâu."
Đồ Ca trợn mắt, lưu loát tắt điện thoại.
giờ phút chiều, Đồ Ca đúng giờ đến tòa nhà trụ sở Cách Sắc, dừng lại đợi một lúc, đàn chị Hứa Khanh Thư cũng vội vàng chạy tới.
Hai cùng cùng đi thang máy lên lầu, Đồ Ca thấy Lâm Thanh Phong ra ngoài tiếp đón theo bản năng nhíu mày: "Sao anh lại ở đây?"
Lâm Thanh Phong cũng lắp bắp sửng sốt: "Sao cô lại ở đây?"
Hứa Khanh Thư xấu hổ cười nói: "Hai người quen nhau sao?"
Lâm Thanh Phong lúng túng hắng giọng, cười nói: "Quen, tôi cùng với Đồ Ca là người quen cũ."
Đồ Ca không nói một lời.
Cô đi vào gặp qua khách, Lâm Thanh Phong tiến đến gần cô nói nhỏ vào tai: "Lát nữa xong việc tôi có chuyện muốn nói với cô."
_Hết chương _