Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồ Ca phớt lờ anh ta, mở sổ nhật ký cùng Hứa Khanh Thư tập trung vào công việc.

Khách hàng - cô Nancy, là người dùng VIP của tập đoàn Cách Sắc. Cô ấy muốn đặt may một chiếc váy theo phong cách Trung Quốc cho bữa tiệc tối trong Tết âm lịch. Một khách hàng rất quan trọng của Cách Sắc được đích thân người sáng lập Đường Lâm tự mình tiếp đãi.

Cô Nancy có hiểu biết riêng về phong cách Trung Quốc, mặc dù rất hài lòng với phương án thiết kế mà Đường Lâm đưa ra nhưng cô ấy lại yêu cầu rất nhiều chi tiết.

Cuộc thảo luận kéo dài tới ba tiếng mới kết thúc, cả hai bên đều rất hài lòng.

Đồ Ca trước khi đến đã ăn một chút lót dạ, nhưng vẫn hơi đói. Hứa Khanh Thư cũng tương tự như vậy, sau khi xong việc hai người cùng nhau đi đến tiệm mì ăn khuya.

"Bắt đầu từ năm trước, có rất nhiều cuộc hẹn cá nhân kiểu này, tất cả đều đẩy qua cho chị làm không hết việc, nhiều quá chị sẽ chuyển qua cho em." Hứa Khanh Thư cười: "Lần sau trước khi ra ngoài làm nhớ chuẩn bị tươm tất hơn chút. Sau khi tốt nghiệp lúc làm việc sẽ tự nhiên hơn, làm phiên dịch cũng trông mặt tiền nữa đấy."

Đồ Ca nóng hai má, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đã mặc nhiều năm, xấu hổ gật đầu: "Để trở về em lên mạng nhìn xem."

"Đừng mua hàng hiệu quá đắt, chỉ cần mua vài chiếc áo khoác tốt một chút có thể mặc được nhiều năm, nếu thật sự không có tiền chị có thể cho em mượn một chút." Hứa Khanh Thư nói, quay đầu chống cằm nhìn về phía chiếc xe ngoài cửa hàng: "Xe mượn?"

"Xe của giám đốc An Thuỵ, em hiện giờ đang làm bảo mẫu cho em trai anh ấy." Đồ Ca dang tay bất đắc dĩ giải thích: "Em trai anh ấy mất trí nhớ."

"Cảnh Dật?" Hứa Khanh Thư nhướng mày cười: "Hai năm nay cậu ấy thay đổi cả trăm bảo mẫu, cũng chỉ được một thời gian, có trả nhiều tiền cũng chẳng ai làm được."

"Không sao." Đồ Ca cũng cười: "Em biết anh ấy, anh Phó có lẽ coi trọng điều này."

"Đồ Ca, có phải thần kinh em quá thô rồi không?" Hứa Khanh Thư kinh ngạc: "Đàn anh đó rất thích em, em đối với anh ta không có cảm giác gì sao?"

Phó Minh Chu có hứng thú với cô, lần thứ hai liên hệ trực tiếp với chị ấy nói rõ muốn Đồ Ca đến, chị ấy quá rõ ý của Phó Minh Chu.

Không phải coi trọng, vậy ai đi phiên dịch mà không giống nhau?

"Tại sao em phải thích anh ấy? Chỉ vì anh ấy đẹp trai có tiền?" Đồ Ca cười: "Em không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào, anh ấy là khách hàng với em, chỉ vậy thôi."

Hứa Khanh Thư: "..."

Xem ra là chị ấy đã suy nghĩ quá nhiều.

Món mì được bưng lên, Hứa Khanh Thư cắn vài miếng, nghĩ nghĩ lại nhắc nhở: "Lâm Thanh Phong, học trò của Đường Lâm, em quen biết anh ta chắc cũng biết anh ta quen với Cảnh Dật, người này tâm bất chính đừng lui tới anh ta nhiều quá, cũng đừng nói cho anh ta biết bất cứ điều gì của Cảnh Dật."

Chị ấy đã gặp qua Lâm Thanh Phong rất nhiều lần, nhưng ấn tượng luôn không tốt, chị ấy cảm thấy người này rất nông nổi cũng chẳng có năng lực gì.

"Em sẽ chú ý." Đồ Ca cũng biết Lâm Thanh Phong không phải người tốt.

Sau khi ăn xong bữa khuya mỗi người lên xe rời đi, còn chưa về nhà Lâm Thanh Phong đã gọi điện tới, nói với giọng nôn nóng: "Cô ở đâu, tôi hiện tại đi gặp cô."

Đồ Ca nhìn thời gian hẹn gặp nhau ở sảnh Cách Sắc.

Quay lại Cách Sắc, Lâm Thanh Phong vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy cô mắt sáng lên, anh ta chạy một mạch tới, nở nụ cười tươi như nếp gấp của ruộng bậc thang: "Tới quán cà phê ngồi nói chuyện đi."

"Chuyện gì? Có vấn đề gì nói luôn đi, tôi đang vội." Đồ Ca nhếch môi hờ hững: "Nếu không tiện thì khỏi cần nói."

"Thuận tiện, tôi chỉ muốn nói với cô là Vân Tranh không phải là bạn gái của Cá voi, Cá voi hoàn toàn không hiểu tình cảm là gì." Lâm Thanh Phong cố ý thu lại nụ cười, một bên quan sát phản ứng của cô nói: "Cá voi rất đơn thuần, đừng lợi dụng cậu ấy."

Đồ Ca khoanh tay cười trào phúng: "Người muốn lợi dụng anh ấy không phải là anh sao?"

Lâm Thanh Phong nghẹn họng, lộ ra vẻ mặt như bị hiểu lầm, bất mãn nói: "Tôi là bạn thân của cậu ấy, là một trong những người cậu ấy tin tưởng nhất. Tôi sẽ không lợi dụng cậu ấy. Không thanh toán lương cho cô vì thực sự lúc đó tôi không có tiền. Sau khi có tôi chẳng phải đưa luôn cho cô sao?"

"Nói xong chưa?" Đồ Ca lui về sau hai bước, cười như không cười xua tay: "Tạm biệt."

Lâm Thanh Phong đuổi theo định ngăn cô lại, không may có một cuộc gọi đến, anh ta nghiến răng dừng lại nhận cuộc gọi: "Vân Tranh."

"Tôi thấy thiết kế của anh được chọn, tiến bộ rất nhiều." Hà Vân Tranh giọng nói có chút lạnh lùng: "Là Cảnh Dật vẽ phải không? Tai nạn xe cộ bốn năm trước có liên quan đến anh sao?"

"Vân Chính, em là đang vu khống bôi nhọ anh đấy, thề với trời là tai nạn xe cộ không liên quan đến anh!" Lâm Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi: "Thiết kế đi phỏng vấn cũng là do sáng ý của anh, em đừng xem thường người khác."

Cuộc gọi trực tiếp bị tắt ngang.

Lâm Thanh Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tối đen, hít sâu một hơi, quay đầu trở lại.

Tại sao ngay từ đầu anh ta không nhìn ra, Đồ Ca và Phó Cảnh Dật không chỉ quen biết mà còn đặc biệt quen thân chứ? Nếu biết hai người có quan hệ tốt như thế, studio sẽ không có khả năng đóng cửa!

Đã hơn giờ tối, đường phố toàn thành vắng tanh, đèn neong hai bên đường chập chờn hiu quạnh.

Đồ Ca giảm tốc độ, lái xe từ từ vào bãi đậu xe ngầm của khu cộng đồng.

Đi thang máy lên lầu, Phó Cảnh Dật đã ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng khách, khuôn mặt trắng như sứ bị ánh đèn sàn màu vàng ấm áp chiếu vào, đẹp đẽ mà yên bình.

Vết bầm trên mặt vẫn còn rõ ràng, nhưng nó không ảnh hưởng đến ngoại hình của anh một chút nào.

Đồ Ca ngồi trên bàn cà phê, thích thú nhìn anh một lúc rồi gọi: "Anh Cá voi?"

Phó Cảnh Dật cử động, lông mi dài run lên, một lúc sau anh mới mở mắt ra nhìn cô: "Đồ Ca?"

"Về phòng ngủ đi. Tối nay không được đến phòng em, không là em sẽ giận." Đồ Ca nhặt chăn bông rơi trên sàn mệt mỏi ngáp một cái: "Đi thôi."

Phó Cảnh Dật tỉnh táo, đôi mắt sạch sẽ chậm rãi nhìn, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: "Anh mang bánh kem về cho em."

Bà nội tối nay làm bù sinh nhật cho anh, anh mang một phần bánh kem về.

Đồ Ca thích ăn.

"Cảm ơn anh." Đồ Ca quay đầu nhìn về phía phòng ăn, trên bàn thật sự có một hộp bánh. Cô mỉm cười, chạy mở ra cắt một miếng, ăn một cách hài lòng. Cô thực sự rất thích đồ ngọt, thường xuyên nghĩ rằng nếu một ngày nào đó không phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa, mỗi lần muốn ăn đều sẽ mua không phải suy nghĩ. Điều cô muốn nhiều năm, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.

Phó Cảnh Dật ôm chăn bông, dịu dàng nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Đồ Ca ăn bánh kem xong thoải mái ngồi yên một chỗ, lúc ngồi dậy lại đưa Phó Cảnh Dật trở về phòng ngủ của anh, tự mình đi rửa mặt, trở lại phòng ngủ cho khách, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Phó Cảnh Dật ngủ không được, chờ đến khi âm thanh bên ngoài yên tĩnh, anh vén chăn đứng dậy đi chân trần ra mở cửa, động tác lại nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng của Đồ Ca.

Đèn ngủ trong phòng mở rất tối, khuôn mặt cô lộ ra bên ngoài tấm chăn màu trắng, hô hấp nhẹ nhàng kéo dài.

Phó Cảnh Dật vặn ngọn đèn đầu giường ở mức tối nhất, hai tay khoanh trên giường, chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Cô rất lợi hại, có thể đánh nhau, cãi nhau mắng người ta cả tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, còn có thể đua xe. Cô có thể vì anh mà đánh nhau mặt bê bết máu với người khác, lúc đánh thắng xong xuôi mới quay qua kêu với anh đau quá.

Từ trước tới nay cô cũng chưa từng bức bách với anh chuyện gì, nói nhiều nhất với anh chính là: "Nếu như em cũng có thể giống anh thì thật tốt, không cần lo lắng phiền não chuyện gì, ăn no xong lúc tỉnh ngủ lại tiếp tục dậy ăn".

Lúc đó anh không hiểu, nhưng bây giờ anh đã lý giải được.

Đồ Ca như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay mặt về phía anh, nhíu mày thật sâu.

Phó Cảnh Dật che miệng ngồi im không nhúc nhích, một lúc sau xác nhận Đồ Ca vẫn chưa tỉnh, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ ngón tay trỏ chọc lên má, tự tay nặn ra khuôn mặt tươi cười rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Ngủ ngon, Đồ Ca.

Đồ Ca buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy, theo thói quen nhìn quanh không thấy Phó Cảnh Dật ở đây tinh thần càng không sảng khoái. Ăn sáng xong, Đồ Ca nép vào ghế sô pha xem qua lịch trình, thản nhiên hỏi anh có muốn đến studio vẽ tranh không.

Phó Cảnh Dật ngồi ở đâu kia sô pha giọng điệu thẳng thừng: "Không đi."

Đồ Ca ngước mắt nhìn một hồi, nhướng mày thích thú: "Vậy không đi." Anh thực sự rất kháng cự việc này, bắt buộc anh đi có khi còn phản tác dụng, nóng vội sẽ không thành công.

Phó Cảnh Dật hiển nhiên rất thoải mái, đứng dậy đi đến cửa phòng làm việc dừng lại, sau đó quay lại gọi cô: "Đồ Ca, lại đây."

"Anh muốn vẽ trong nhà à?" Đồ Ca đi theo anh vào phòng làm việc, thấy anh từ trong ngăn kéo lấy ra giấy vẽ cùng bút chì, khóe miệng cong lên: "Cũng đúng, anh vẽ tranh em ngồi học, giữa trưa cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn."

"Ừ." Phó Cảnh Dật trả lời, cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Đồ Ca ngồi xuống chiếc ghế trước cửa sổ thư thái nhìn anh một lúc, thấy anh đang vẽ rất nghiêm túc, cô chuyển qua ghế dựa đeo tai nghe bắt đầu học tiếng Pháp.

Ba tiếng trôi qua, Phó Cảnh Dật đã vẽ hơn mười bức, mỗi bức đều rất đẹp.

Tất cả đều được Đồ Ca chụp lại, xong xuôi lại kéo anh qua siêu thị. Phó Cảnh Dật có chút kháng cự nhưng cũng không đặc biệt rõ ràng, sau khi phát hiện ra không có ai chú ý đến mình anh mới cảm thấy thoải mái hơn. Đồ Ca đeo khẩu trang cho anh, thỉnh thoảng cũng sẽ có người chú ý đến anh vì chiều cao nổi trội, còn lại những lúc khác tất cả mọi người đều bận rộn chọn đồ không ai để ý gì.

"Về sau nếu anh tự mình đến chỉ cần đeo khẩu trang vào như vậy sẽ không ai nhìn anh cả." Đồ Ca che miệng cười trầm thấp: "Rất nhiều người đeo khẩu trang mà."

Nếu anh để lộ ra hết mặt, rất dễ bị người khác nhìn ngó.

"Được." Phó Cảnh Dật nghiêm túc ghi nhớ.

Đồ Ca thích thú với vẻ nghiêm túc của anh, đến khu bán kẹo mua cho anh một hộp kẹo thạch lựu cứng.

Phó Cảnh Dật rất thích ăn kẹo, lần trước mua cho anh anh đều đã ăn sạch.

Sau khi thanh toán xong, Đồ Ca bảo anh cầm đồ, tự mình cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu, nói với anh ấy rằng hôm nay anh không đến phòng tranh.

Phó Minh Chu trả lời trong giây lát: Không sao cả, cứ để nó thích ứng từ từ, hôm qua bà nội làm sinh nhật bù cho nó nó cũng không nháo, cảm ơn cô.

Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dật bên cạnh, khóe miệng bất giác nhếch lên, cười trả lời: Tôi đưa anh ấy đi siêu thị, anh ấy cũng không phản kháng lắm.

Phó Minh Chu lần này trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới: "Tôi sẽ chuyển tiền mua cho cô, muốn mua gì cũng được."

Đồ Ca đáp lại anh ấy một tiếng được rồi cất điện thoại đi.

Sáng thứ ba, Đồ Ca hẹn bác sĩ đưa Đồ Khải đi tái khám để xác nhận xem khối u đã được cắt bỏ hoàn toàn chưa. Đưa Phó Cảnh Dật đến phòng trưng bày, cô nghĩ nghĩ vẫn là nên đón Đồ Khải bằng xe điện.

Lần tái khám trước, bác sĩ cho biết ca phẫu thuật cắt khối u rất thành công, tuy nhiên tình hình cụ thể chỉ có thể xác định sau lần tái khám khác, rất mong lần này sẽ có tin vui.

Nếu cứ tái đi tái lại, không nguy hiểm chết người cũng sẽ khiến người ta bệnh loạn thần kinh mất.

"Buổi tối trên WeChat em giải đề cho các bạn được tính phí, kiếm được hơn hai trăm." Đồ Khải tràn đầy hứng khởi: "Lần này có kết quả kỳ thi cuối kỳ, nếu kết quả của kỳ thi cuối kỳ được công bố, kỳ nghỉ đông mới có thể khai giảng."

Đồ Ca xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Kỳ nghỉ hè năm sau là em lên lớp rồi, đừng thả lỏng bản thân quá. "

Phần thưởng nếu đỗ Thủ khoa được mấy chục vạn, nếu cậu có thể thi tốt đợi đến lúc mẹ được ra tù cũng có thể có vốn buôn bán làm ăn, nếu tranh thủ còn có thể mua được nhà ở Tân Thành.

Họ không thể quay lại An Thị được, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở lại đó.

Kết quả của lần tái khám rất tốt, lần tái khái lần sau nếu khả quan có thể lấy đinh thép ra. Không thấy khối u tái phát, phục hồi rất tốt.

Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, tiễn Đồ Khải trở lại trường rồi lên xe điện phóng ngoài cổng trường, vui vẻ quay lại phố đi bộ.

"Đồ Ca, chú vừa định gọi điện cho cháu." Lão Ngô đứng đợi ở ngã tư, lời nói của ông có chút khó hiểu: "Cảnh Dật nói chuyện, cô Hà cùng cậu Lâm tới đây nháo đang tranh cãi bên trong."

"Bọn họ biết anh Cá Voi mở miêng nói chuyện sao?" Đồ Ca nhíu mày: "Chú lên xe đi cháu đưa chú đi."

Lão Ngô hôm qua nói phải về quê, buổi sáng cô đưa Phó Cảnh Dật tới đây cũng không gặp ông, còn tưởng ông đã về quê rồi.

"Aizz..." Lão Ngô trả lời, lên xe điện.

Xe dừng lại tới cửa, tiếng gầm giận dữ của Phó Cảnh Dật từ bên trong truyền ra, âm thanh vang dội: "Cút hết đi!"+

_Hết chương _

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio