Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR:
Nếu ngồi tàu điện ngầm tuyến số hai, từ đường Tây Bình đến Kim Đại cần phải đi qua chín bến, mất khoảng nửa tiếng, tệ () một người. Hạ Tê Kình mua hai xu và đưa một trong số chúng cho Thời Tự.
() RMB = ., VNĐ
Thời Tự cúi đầu ngắm nghía đồng xu bằng nhựa màu xanh da trời nho nhỏ kia rồi nói, “Cảm ơn.”
“Trước đây chưa ngồi bao giờ à?”
“Ừ, thuở thiếu thời, mẹ tớ từng chứng kiến một vụ tai nạn giao thông ở trạm tàu điện ngầm, thế nên bà ấy kiên quyết không cho tớ đến nơi này.”
Hóa ra là còn có nguyên nhân khác.
Hạ Tê Kình vốn đang nghĩ thầm, người dù cho giàu sang cỡ nào thì cũng không đến mức ngay cả tàu điện ngầm mà cũng chẳng hay biết gì chứ.
Cậu thả xu vào, Thời Tự đứng một bên quan sát, sau đó trông mèo vẽ hổ bắt chước làm theo, tựa như một cậu học sinh tiểu học ngoan ngoãn dại khờ.
Hiện tại đang là giờ cao điểm đi làm, ga tàu điện ngầm đông nghìn nghịt, mùi cơ thể quyện với mùi sủi cảo nhân hẹ. Đâu đâu cũng là nhân viên văn phòng xách theo những chiếc túi da sờn rách với vẻ mặt uể oải; còn không nữa thì là vài đám học trò ríu ra ríu rít, vác ba lô thật lớn trên vai, hai bên dây đeo treo đầy móc khóa và huy hiệu của các nhân vật trong phim hoạt hình, lấp lóe theo từng nhịp chân.
Chuyến tàu xuất phát đi Kim Đại đã khởi hành trước một đợt, tám phút sau mới có chuyến tiếp theo.
Hạ Tê Kình xếp hàng ở gần cuối đoàn tàu, Thời Tự bèn đứng đằng sau cậu, hắn mặc một chiếc áo hoodie màu trắng phối với quần thụng rút dây trắng xanh, với chiều cao vượt trội và ngũ quan xuất sắc, đứng trong đám người xác thực rất nổi bật.
Một vài cô gái ở gần đấy tụm năm tụm ba lén lút nhìn trộm Thời Tự rồi thì thầm to nhỏ điều gì đó, thỉnh thoảng còn khoái chí cười to. Thậm chí có một cô mạnh bạo chạy tới xin Wechat của hắn, nhỏ mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh đậm dài quá đầu gối cùng với huy hiệu của một trường dạy nghề lân cận được ghim trên áo sơ mi, mái tóc đuôi ngựa buộc hai bên tung bay, trông chẳng khác nào phân đoạn trong phim thần tượng.
Thời Tự lên tiếng khước từ, “Xin lỗi, tôi không dùng Wechat.”
Thời buổi nào rồi mà còn có người không xài Wechat, cô bé biết hắn không muốn kết bạn nên đành phải từ bỏ, thất vọng rời đi.
Lúc cô bé tới bắt chuyện với Thời Tự, Hạ Tê Kình cũng chỉ lặng im đứng chờ tàu, không quay đầu cũng không mở miệng chen ngang.
Ban đầu cậu cứ tưởng với mức độ ưa sạch sẽ của Thời Tự, có lẽ Thời Tự sẽ không thể chịu đựng được khi bước chân vào ga tàu điện ngầm.
Mùi mồ hôi, mùi của rau hẹ, trứng gà, và cả nhiệt độ cơ thể nóng rực đều là những dạng sát thương chí mạng dành cho người mắc chứng sạch sẽ, thế nhưng Thời Tự ấy vậy mà lại không xoay lưng bỏ đi.
Hạ Tê Kình đại khái có thể đoán ra ý đồ của Thời Tự, để chứng minh rằng mình “Thích cậu”, Thời Tự nguyện ý đặt chân vào thế giới của cậu, có thể vì cậu chịu đựng hết thảy những thứ bẩn thỉu cùng tầm thường này.
Song, sở dĩ tầm thường được gọi là tầm thường là bởi nó khiến con người ta cảm thấy chẳng mấy dễ chịu.
Những người có thể nhẫn nại không phải vì họ bằng lòng với điều đó mà là họ không có cách nào thoát ra khỏi cuộc sống như vậy. Tựa như việc cậu đã từng phát tờ rơi ở trung tâm thương mại hồi còn là sinh viên năm nhất, không phải hoàn cảnh gia đình khó khăn, chẳng qua do cậu cảm thấy hiếu kì, muốn nếm thử chút mùi vị tự lực cánh sinh mà thôi. Đến cuối ngày, cậu trở về trường học trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại, toàn thân nhức mỏi, lòng bàn chân tê rần sưng tấy, chỉ muốn tắm rửa ngủ nghỉ, cái gì mà tay làm hàm nhai này nọ, cút xuống địa ngục hết đi.
Thời Tự của bây giờ giống hệt cậu khi ấy.
Một ngày, hai ngày còn thấy mới mẻ nhưng lâu ngày kiểu gì cũng sẽ ngán ngẩm.
Leng keng.
Tàu điện ngầm cập bến.
Hạ Tê Kình đi theo dòng người nối đuôi nhau mà vào nhưng bởi vì chậm chân nên không cướp được chỗ ngồi, bất chợt nhớ tới người phía sau, cậu bèn quay đầu lại tìm kiếm trong vô thức.
Thời Tự vững vàng đứng ở đằng sau cậu, đương lúc quay đầu suýt chút nữa đã nện vào lồng ngực hắn.
Hạ Tê Kình thoáng quẫn bách, “Đông quá, hết chỗ rồi.”
“Ừ.”
“Đến trước cửa đi, ở đó có tay vịn.”
Hạ Tê Kình cứ có cảm giác kiểu cách nói chuyện của mình khá là ba láp ba xàm, chủ yếu là bởi ngày hôm nay Thời Tự quá mức yên tĩnh, hoàn toàn có thể dùng hai chữ thành khẩn để hình dung chứ chẳng hề suồng sã làm bừa như trước kia, khiến cho cậu không quen chút nào.
Sau khi Hạ Tê Kình nắm lấy phần tay vịn, Thời Tự cũng nhanh chóng áp sát, đứng đối diện với cậu, hắn vươn tay chộp lấy vòng treo ở phía trên.
Vốn dĩ hành khách trong toa đã rất đông, một cái nhấc tay này của Thời Tự tương đương với việc tạo thành một vòng tròn dư dả vây quanh lấy cậu, giúp cậu không bị người khác chen lấn.
Hạ Tê Kình ngập ngừng, “Cậu đến nắm tay vịn đi, đứng kiểu đó dễ mất thăng bằng lắm, không cẩn thận là ngã sấp xuống đấy.”
“Không sao đâu, tớ đứng vững được mà.”
“Cậu đừng như vậy…”. Hạ Tê Kình có đôi chút mất tự nhiên, cảm giác bản thân chẳng khác nào một cô thiếu nữ được người chăm lo, “Không cần khách sáo với tôi.”
“Tớ cam tâm tình nguyện, nếu cậu không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể hô dừng.”
Giọng điệu nửa như dè dặt nửa lại đớn hèn, tựa hồ sợ cậu sẽ thốt ra lời cự tuyệt, mở miệng xua đuổi hắn xuống tàu ngay tức khắc vậy.
Hạ Tê Kình không còn gì để nói.
Kỳ thật, cậu là tuýp người ăn mềm không ăn cứng, đối phương càng đối chọi gay gắt, cậu lại càng muốn động tay động chân nhưng một khi đối phương bày ra bộ dạng cún con đáng thương thì cậu sẽ không tự chủ được mà trở nên mềm lòng. Cậu nghi ngờ Thời Tự biết rất rõ điểm ấy thế nên mới có thể hết lần này đến lần khác bắt bí cậu.
Hạ Tê Kình cưỡng ép mình phải cứng rắn lên, chớ để dáng vẻ giả dối ấy mê hoặc. Cậu dáo dác ngó nghiêng thấy người xung quanh nếu không cúi đầu lướt di động thì cũng là nhắm mắt nghe nhạc, chỉ có người phụ nữ trung niên tay bế một đứa nhỏ ở rìa bên cánh trái là mặt mày ủ rũ, tóc tai bù xù, dưới chân đặt một cái giỏ mây chứa ngô, củ cải trắng và một vài thứ khác.
Hạ Tê Kình nháy mắt trêu đùa rồi lấy cái ráy tai phát sáng từ trong túi quần ra, bật đèn lên, chọc cho đứa nhỏ đội mũ đầu hổ kia cười khanh khách không ngớt, đứa nhỏ vươn đôi bàn tay mủm mỉm muốn chộp lấy cái ráy tai của cậu.
Ngay từ khi còn bé, cậu đã rất có duyên với con nít, trong một đám trẻ con cậu luôn là đứa đầu têu chuyên gia bày trò phá phách và tất nhiên đứa đầu tiên bị túm cổ đánh đòn cũng là cậu nốt.
Hạ Tê Kình chơi với đứa nhỏ đến quên trời quên đất, Thời Tự lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn cậu chăm chú, không quấy rầy, cũng chẳng lên tiếng, chỉ đơn thuần quan sát vậy thôi.
Ngó chừng một người lại không phải là hành vi phạm pháp, Hạ Tê Kình đành phải chịu đựng, cảm giác mới mẻ của Thời đại thiếu gia vẫn chưa chịu tan biến.
Tàu điện ngầm đột ngột giảm tốc độ, bên trong toa hành khách vang lên tiếng thông báo sắp đến điểm dừng, Hạ Tê Kình không kịp đề phòng, cơ thể lung lay sắp sửa bổ nhào về phía người đàn ông mặc vest đứng đằng trước…
Đúng lúc này, phần eo bất chợt được một người gắt gao giữ chặt, sức lực vững chãi, đến khi cậu lấy lại được thăng bằng thì ngay lập tức buông ra.
“Thật sự xin lỗi.” Thời Tự khe khẽ cất lời giữa dòng người vội vã, “Tớ không cố ý đụng vào người cậu.”
“… Tôi có nói gì đâu.”
“Tớ biết. Tớ chỉ sợ, sợ cậu khó chịu trong lòng.”
Hạ Tê Kình chẳng hiểu ra sao bỗng dưng cảm thấy cáu kỉnh.
Thời Tự rụt rè như kiểu đang đi trên lớp băng mỏng, tựa hồ cậu chính là một quả bom hẹn giờ nguy hiểm tột cùng.
Tàu điện ngầm rất nhanh đã chạy qua bốn năm điểm dừng.
Trong quá trình kẻ xuống người lên thì tại vị trí trạm dừng thứ năm, bởi vì điểm đến là một khu thương mại cho nên có kha khá người bước xuống trạm này, Thời Tự nhìn thấy một ghế trống, hắn bèn kêu cậu sang bên đó ngồi.
Hạ Tê Kình, “Cậu ngồi đi.”
Thời Tự cự tuyệt, “Vừa nãy tớ thấy cậu đấm chân, cậu mệt lắm à?”
Hạ Tê Kình không ngờ Thời Tự lại phát hiện ra, trên thực tế quả thật là do chuyện phát sinh tối hôm qua, cơ thể cậu đau nhức bất thường, có vẻ như chỉ cần đứng lâu một chút là toàn thân trở nên rã rời.
Mắt thấy ngày càng có nhiều người đến mà Thời Tự cứ nhất quyết không chịu ngồi, cậu không còn cách nào đành phải bước sang đó.
Bác gái ngồi ở cánh phải ngó Thời Tự bằng vẻ mặt tán thưởng, “Thanh niên bây giờ biết cách chiều chuộng người yêu quá nạ.”
Hạ Tê Kình lúng túng sờ mũi, “Quan hệ của bọn cháu không như bác nghĩ đâu ạ.”
Bác gái lớn giọng nói, “Thế tức là đang theo đuổi phải không? Thẹn thùng làm gì, bác cũng đã từng như bọn cháu, nhìn phát biết ngay.”
Một toa xe đầy người đồng loạt quay sang nhìn cậu.
Hạ Tê Kình thật sự muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.
Thời Tự lên tiếng giải vây, “Bọn cháu là bạn học, đang trên đường đến trường.”
“Ồ.” Bác gái tựa hồ có chút thất vọng, bà vuốt ve từng lọn tóc xoăn kiểu dân quốc của mình sau đó ngẩng đầu quan sát Thời Tự một lát rồi bất thình lình nói, “Phương hướng này của tụi cháu là tới đại học Kim Hồ?”
“Vâng.”
Bác gái trở nên kích động, “Cháu học khoa nào? Con gái bác cũng theo học ở đấy, hiện tại đang là sinh viên năm nhất!”
“Khoa Tài chính ạ.”
“Con gái bác học khoa Vật Lý.” Bác gái vui mừng khôn xiết, “Đến đây đến đây, thêm Wechat nào, biết đâu sau này có duyên gặp, cùng là bạn học cả mà, nói không chừng hai đứa quen biết nhau.”
Bác gái mở bức ảnh của cô con gái ra, vừa nhìn, thế mà thật sự nhận thức.
Cô bé ấy là người nổi tiếng trong khoa Vật lý của trường năm nay, nghe nói hồi cấp ba, cô bé ẵm rất nhiều giải thưởng vậy nên thời điểm khai giảng đã ngay lập tức được kết nạp vào hội sinh viên. Bác gái hay tin Thời Tự có quen con gái mình thì ngay lập tức hân hoan kéo Thời Tự lại trò chuyện suốt cả một đoạn đường, đến khi tàu tới bến, bác gái xác nhận cả hai đã thêm Wechat thành công thì mới sung sướng rời đi.
Trước khi đi, bác gái còn nhét cho hắn một gói bánh hạnh nhân, nói là do chính tay mình làm, còn tươi mới, muốn cho hắn nếm thử.
Thời Tự từ chối khéo bất thành, đành phải nhận lấy.
“Cám ơn bác.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.” Bác gái cười hớn hở, “Chăm sóc Giai Giai giùm bác nhé, nó hãy còn nhỏ, lại đi học sớm, nếu có chỗ nào thiếu sót mong cháu chỉ bảo thêm. Bao giờ rảnh rỗi hai đứa có thể hẹn nhau ra ngoài chơi.”
Thời Tự đáp ứng.
Chờ bác gái xuống tàu, Thời Tự xoay người lại, hắn thấy Hạ Tê Kình đang nhìn chằm chằm vào túi giấy trên tay mình.
“Cậu muốn ăn?”
Hạ Tê Kình lắc đầu, “Chỉ là bất chợt nhớ ra, mẹ tôi thỉnh thoảng cũng sẽ làm bánh.”
“Có ngon không?”
“Tạm được, có điều lâu lâu bà ấy hay làm rơi vỏ quả hạch đào vào bên trong, báo hại tôi cắn một miếng mà răng đi theo bánh luôn. Kết quả là tôi rất sợ ăn bánh hạch đào do mẹ tôi làm mỗi khi tới kỳ thay răng.”
Thời Tự khẽ cười khúc khích.
Hắn mở túi giấy rồi đưa sang cho cậu, “Muốn ăn thì ăn một miếng đi.”
Hạ Tê Kình cố gắng vớt vát chút liêm sỉ, mãi một lúc lâu mới chần chừ cầm lấy một khối bánh.
Lớp ngoài của bánh khá giòn, bên trên rắc chocolate xắt nhỏ, phần vỏ bánh nướng rất khéo, dù đã nguội lạnh nhưng hương vị vẫn cứ ngạt ngào xộc thẳng vào mũi.
“Vị của nó thế nào?”
“Ổn áp.” Hạ Tê Kình cắn một ngụm, lơ đễnh hỏi, “Cậu quen thân với con gái của bác ấy lắm hả?”
“Ừm, đã từng cùng nhau lập một bản dự án.”
“Ngoại hình bắt mắt không?”
“Tớ không để ý, chắc là có.”
Hạ Tê Kình bất mãn, “Loại chuyện này mà cậu lại dùng chắc là để hình dung? Chẳng nhẽ lúc nhìn cô bé, cậu chỉ dùng nửa con mắt thôi sao?”
Thời Tự giương lên mí mắt, nhìn cậu một cái, “Ừ, vô cùng xinh đẹp.”
Hạ Tê Kình “Chậc” một tiếng, biểu cảm như kiểu đã biết trước rồi, “Thế mới nãy cậu còn giả vờ ta đây ngây ngô làm…”
Thời Tự, “Tớ nói cậu đấy.”
Hắn lặp lại, “Vô cùng xinh đẹp.”
Chuyên mục hình ảnh:
‣Mũ đầu hổ:
‣Đồ ráy tai phát sáng:
‣Tóc xoăn thời dân quốc:
‣Bánh hạnh nhân:
‣Bánh hạch đào (óc chó):
‣Sủi cảo nhân hẹ: