Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

chương 62: bí mật của diệp vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước cái nhìn trắng trợn kia, khuôn mặt của Ha Tê Kình thoáng chốc phát nhiệt, cậu trừng to đôi mắt, ho nhẹ một tiếng, “Đi học thôi.”

Cả hai tiến vào cổng chính rồi sải bước trên con đường hẹp dài phía mép phải, hai bên lối đi trồng toàn cây long não, đây là loại cây thường thấy nhất trong khuôn viên trường, thân cây thẳng, đẹp đẽ, dễ trồng, mọc ngay ngắn thành dãy trước hàng tường vây.

Thời điểm rẽ vào khúc cua, Hạ Tê Kình chợt nghe thấy âm thanh ma sát của quần áo phát ra từ bên cánh phải, khẽ liếc mắt nhìn sang, cậu phát hiện có hai cái bóng người đang chồng lên nhau. Bởi vì khuất sau hàng cây long não cho nên chỉ có thể thấy bóng cây lay động, dáng người bị che chắn gần hết nhìn không rõ lắm nhưng vẫn mang máng nhận ra đấy dường như là hai chàng trai.

Người thanh niên thân hình cao lớn đè người thấp hơn lên bức tường vây, sau đó áp sát, mãnh liệt ôm hôn, tựa hồ còn đang muốn thò tay vào bên trong lớp áo của người kia.

Hạ Tê Kình sững sờ.

Mặc dù sinh viên đại học đúng là đã trưởng thành, có quyền tự do yêu đương và hẹn hò với bất kì ai thế nhưng giữa ban ngày ban mặt thì có hơi…

Thời Tự cũng phát hiện ra, hắn khẽ cau mày, “Hành vi này vô cùng nguy hiểm.”

Theo như quy định bất thành văn nhằm ngăn chặn bạo loạn tin tức tố, Alpha và Omega bị cấm thân mật quá mức ở nơi công cộng.

Hạ Tê Kình ngửi mùi hương phảng phất trong không khí, “Tin tức tố của Alpha nồng lắm, bên trong hình như còn loáng thoáng… Mùi rượu.”

Hạ Tê Kình ráng nhìn kĩ thêm một chút, cậu trai yếu thế hơn tựa hồ có ý muốn phản kháng, tay phải cố gắng đẩy người A kia ra, tuy nhiên bởi vì người A sức lực quá lớn cho nên sự chống cự ấy chỉ như muối bỏ biển.

Chẳng lẽ không phải là đôi bên tình nguyện?

Biểu cảm của Hạ Tê Kình ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, “Mình có nên gọi điện báo cho phòng bảo vệ không?”

Thời Tự gật đầu, cầm lấy điện thoại di động, vừa tính gọi điện thì bất thình lình ánh mắt Hạ Tê Kình thoáng chốc ngây dại như là đã nhìn thấy điều gì, sau đó cậu lao nhanh về phía hai người đang quấn quýt đằng kia.

Hạ Tê Kình dùng hết sức tách người thanh niên cao lớn ấy ra rồi đấm vào mặt gã ta một cái, lạnh lùng nói, “Cút ngay!”

Người thanh niên không kịp đề phòng nên mới trúng một quyền, thân thể lảo đảo, gương mặt của cậu trai vốn bị gã che khuất cũng hiện ra rõ nét.

Ấy vậy mà thật sự là Diệp Vọng.

Anh mặc một cái áo ba lỗ màu bạc với phần cổ khoét sâu phối cùng chiếc quần đen bó sát, mái tóc ngắn màu trà lấp lánh ánh vàng, tai phải đeo một cái khuyên tai tua rua dài ánh bạc, toàn thân toát lên hơi thở suy tàn sau một đêm thác loạn ở quán bar. Đôi mắt mê man, đầu rũ xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo, mới vừa rồi còn bị một người thanh niên lực lưỡng đẩy vào tường, giờ lại mất đi điểm tựa, co quắp ngã xuống vòng tay Hạ Tê Kình, mềm mại không xương.

Y phục xộc xệch, ngay cả khóa quần cũng đã bị kéo ra.

Cõi lòng Hạ Tê Kình ngổn ngang trăm mối, cậu do dự một chút rồi mới cứng ngắt vươn tay cài lại khóa quần cho anh.

Người thanh niên kia là một gã đàn ông sở hữu dung mạo tầm thường nhưng phảng phất nét tà khí, tóc màu xám xanh dài ngang vai, bộ dạng khá giống mấy tên côn đồ khiến người khác cảm thấy bức bối. Bởi vì bị nện một cú chẳng hiểu lý do, gã lúc này tựa như một con báo săn phát rồ, lập tức muốn xông lên đánh trả.

Khoảnh khắc nắm đấm giơ lên, cánh tay đã bị người nào đó ghìm chặt lại.

Thời Tự khống chế tay của gã, “Nhà trường có quy định, không được phép dấu hiệu tại chốn công cộng.”

“Con mắt nào của mày thấy tao có ý muốn dấu hiệu?” Nam nhân cao lớn quan sát hắn từ trên xuống dưới, “Sinh viên hả? Bớt lo chuyện bao đồng nghe chưa.”

Thời Tự nhíu mày, “Anh không phải là sinh viên trong trường? Người ngoài trước khi vào phải làm thủ tục đăng ký, làm sao anh trà trộn vào được?”

“Tao đi theo bạn trai của tao, như vậy cũng tính là phạm pháp à?” Gã châm một điếu thuốc rồi mới nói tiếp, “Trái lại, hai đứa tụi mày tự dưng chạy tới đây quấy rầy giây phút mặn nồng của bọn tao, hai đứa tụi mày là đồng bọn?”

Bởi vì vóc dáng cao ngất ngưỡng của Thời Tự cho nên gã có vẻ hơi cảnh giác, không dám tùy tiện động tay động chân.

Thời Tự, “Anh là bạn trai của anh ta?”

Gã nhả ra một vòng khói, “Nếu không, chả nhẽ là mày chắc?”

Hạ Tê Kình không thể tin một kẻ như vậy mà lại là bạn trai của Diệp Vọng, chẳng phải anh ấy mới vừa chia tay người yêu cặn bã cách đây không lâu ư?

Cậu nghiêng đầu, nhìn Diệp Vọng đang gục trên bả vai mình, nhỏ giọng hỏi, “Anh ta có thật là bạn trai mới của anh không?”

“Ầy.” Diệp Vọng nhắm nghiền hai mắt, nửa tỉnh nửa mê nói, “Không phải…”

Người thanh niên cao lớn, “Ê, ê, ê, mặc quần xong là mất trí nhớ ngay nhỉ? Sao lúc em quấn lấy tôi mời rượu ở quán bar vào ngày hôm qua ấy, không nghe em nói như vậy?”

Diệp Vọng khoái chí cười to, “Quen biết chưa đầy tiếng đây này, bạn trai cái khỉ khô… Cùng lắm chỉ là quan hệ tiêu khiển giải quyết nhu cầu đôi bên thôi, gọi nôm na là bạn giải trí…”

Người thanh niên cao lớn, “Mẹ kiếp, sao không huỵch toẹt ra là bạn bíu bìu luôn đi.”

Thời Tự bỗng nhiên ý thức được điều gì, “Hai người các anh đều là Alpha?”

“Rồi sao? Kỳ thị tính hướng? A làm tình với A sướng hơn làm với O nhiều, vừa nhiệt tình vừa không sợ mang thai.” Gã liếc mắt dòm Thời Tự, rõ ràng là rất có hứng thú với hắn, “Thế nào? Muốn thử không?”

Lớp băng trên mặt Hạ Tê Kình như muốn nứt vụn tới nơi.

Người thanh niên cao lớn chỉnh lại quần áo, đang định tiếp tục mồi chài Thời Tự thì bất chợt, gã thấy từ xa có vài nhân viên bảo vệ đang chạy đến.

Gã thè lưỡi, nhanh chóng lấy tấm danh thiếp từ trong túi ra dí vào người Thời Tự sau đó nháy mắt nói với hắn, “Nhớ liên lạc với tôi nhé, chú em đẹp trai.”

Dứt lời, gã dứt khoát trèo tường bỏ trốn.

Hạ Tê Kình tức đến mức hét ầm lên, “Là hắn, tóm lấy hắn! Cái tên tóc xanh ấy, giết hắn, tội tôi nhận!”

Thời Tự vuốt nhẹ sống lưng cậu, “Bình tĩnh, đừng trút giận lên chính bản thân mình.”

Mắt thấy Thời Tự hãy còn cầm tấm danh thiếp trên tay, Hạ Tê Kình bỗng dưng cáu kỉnh một cách vô cớ, “Giỏi nhỉ? Cậu cũng muốn làm loại chuyện đó với gã? Tính giữ bên mình rồi lén lút liên hệ phải không?”

“Không phải.” Thời thản nhiên nói, “Chỉ là gần đây chẳng có cái thùng rác nào cả.”

Hạ Tê Kình bực dọc, “Thế sao ban nãy không ném trả lại gã, còn nhận lấy làm gì?”

“Tớ không hề nhận, anh ta tự mình đưa cho tớ mà.” Thời Tự bất đắc dĩ mở miệng, “Hơn nữa, tớ nghĩ cậu hẳn là nên hiểu rõ một điều, cậu tra hỏi tớ kiểu đó sẽ khiến tớ nảy sinh những hiểu lầm không nên có đấy.”

“Hiểu lầm gì?”

“Hiểu lầm là cậu để bụng và lưu tâm đến tấm danh thiếp này, cậu coi trọng… Tớ.”

Hạ Tê Kình hiểu ý của hắn, gò má đỏ bừng ngay tức khắc, bèn phải lên tiếng biện giải, “Tôi chỉ sợ sẽ có thêm một nạn nhân khác sập bẫy mà thôi.”

“Cậu thật sự cho rằng, Diệp Vọng là người bị hại?” Thời Tự vô cảm nói, “Tớ thì thấy rõ rành rành là anh ta tự nguyện, tự nguyện đến quán bar hưởng thụ nhục dục, tự nguyện tình một đêm với một gã Alpha.”

Nội tâm của Hạ Tê Kình lúc này hệt như sông cuộn biển gầm, giận dữ trào dâng nhưng lại chẳng thể bác bỏ.

Cậu thì thào chửi tục một câu sau đó quay đầu sang nhìn Diệp Vọng, “Anh tự nguyện thật hả?”

Diệp Vọng hoa mắt chóng mặt, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ, miệng lẩm bẩm đôi lời khó hiểu, mơ hồ ngâm nga vài câu hát.

Quả thật là không thể giảng đạo lý với một con ma men mà.

Hạ Tê Kình muốn đưa Diệp Vọng về nhà, nhưng trường học cách nhà cậu khá xa trong khi tin tức tố của Diệp Vọng đang có xu hướng tràn lan, đấy là chưa kể có chất cồn trợ hứng nên rất khó đảm bảo trên đường đi sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Đương lúc đắn đo, tiếng chuông di động của Diệp Vọng lại bất ngờ vang lên, phía bên kia đầu dây truyền tới chất giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, âm điệu trầm và từ tốn.

Anh ta bảo mình là bạn của Diệp Vọng, tên gọi Trương Hải Mạc

Hạ Tê Kình ngẫm nghĩ một hồi, hình như anh ta là tay trống của ban nhạc, chính là cái cậu thanh niên lầm lì kiệm lời luôn xuất hiện ở những góc vắng vẻ mà ánh đèn sân khấu không thể nào chiếu tới được.

Sau khi hay tin Diệp Vọng say rượu, Trương Hải Mạc ngắn gọn hỏi địa chỉ rồi nói “Tôi đến ngay” và cúp điện thoại, dường như đã quá quen với việc giải quyết loại sự tình này.

Mười lăm phút sau, Trương Hải Mạc xuất hiện, toàn thân đen tuyền, giống y như lúc trình diễn trên sân khấu, lạnh lùng an tĩnh.

Trương Hải Mạc ngồi chồm hổm để cho Diệp Vọng áp vào lưng mình, tiếp đó vững vàng cõng người bước ra khỏi cổng trường rồi bắt một chiếc taxi.

Hạ Tê Kình, “Anh đưa anh ấy về nhà hả? Em là hàng xóm trước đây của anh ấy, em sẽ đi chung với…”

“Không cần, hiện tại Diệp Vọng đang trọ ở ký túc xá dành cho ban nhạc.”

Hạ Tê Kình cảm thấy có chút bất ổn, “Vậy có nên gọi điện báo bình an cho mẹ anh ấy biết không ạ? Em sợ dì lo lắng…”

“Diệp Vọng không sống cùng mẹ, cũng không còn liên hệ gì nữa.”

Hạ Tê Kình ngập ngừng mím môi.

Cậu cứ luôn nghĩ mình hiểu rất rõ về Diệp Vọng, hai người cùng nhau lớn lên, mặc dù chưa bao giờ biết bố của Diệp Vọng là ai nhưng cậu đã từng trông thấy người mẹ xinh đẹp cao quý của anh, dì ấy là người phụ nữ sống xa hoa nhất trong khu nhà bọn cậu và là tuýp người cực kì thích làm đẹp.

Trong khi ban ngày những người phụ nữ trung niên khác làm lụng vất vả thì mẹ của Diệp Vọng lại ngâm mình tại thẩm mĩ viện, đắp mặt nạ, chăm sóc da, đến tầm năm sáu giờ chiều lúc mọi người tan ca, dì ấy mới rời khỏi thẩm mĩ viện với hương thơm nức mũi từ đầu tới chân.

Thỉnh thoảng mẹ của Diệp Vọng sẽ xách về cho anh một đến hai hộp chocolate nhập khẩu tinh xảo được mua từ trung tâm thương mại hoặc một hai bộ đồ % thủ công. Dì ấy chẳng khác nào một nàng tiên nữ tao nhã, thảnh thơi chỉ vì một lần lầm lỡ nên mới phải hạ phàm xuống cư ngụ tại khu chung cư cũ kĩ này.

Cậu cũng đã có đôi lần giáp mặt trực tiếp với mẹ của anh, dì ấy không ghét mà cũng chẳng thích cậu, bình thường sẽ coi cậu như người vô hình, cùng lắm thì gật đầu hờ hững xem như là chào hỏi.

Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tựa hồ trong mắt mẹ của Diệp Vọng, tất cả mọi người đều là kẻ vô hình, không đáng giá để phải chú ý quá nhiều.

Đám trẻ con trong xóm thường bí mật kháo nhau rằng, mẹ của Diệp Vọng chính là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp, sớm muộn gì cũng về lại cõi trời, bởi vì sợ tiết lộ thiên cơ thế nên mới ít nói như vậy.

Về phần người lớn tất nhiên sẽ có những suy nghĩ mang tính thâm sâu hơn, dầu muối tương giấm, nồi niêu xoong chảo (), xì xào bàn tán, bởi vì bố của Diệp Vọng chưa từng xuất đầu lộ diện cho nên bọn họ đoán mẹ Diệp chỉ có nước cặp kè với đại gia đã có vợ thì mới có thể không đi làm mà lại nhiều tiền cỡ đó, nhưng do sợ vợ người ta phát hiện nên mới phải trốn chui trốn nhủi ở cái thị trấn hẻo lánh này.

() Dầu muối tương giấm, nồi niêu xoong chảo trong ngữ cảnh này ý chỉ những chuyện vặt vãnh của cuộc sống thường ngày, mấy bác hàng xóm ngồi chơi xơi nước tán dóc với nhau.

Song, mặc kệ lời thiên hạ đồn thổi ra sao, trong ấn tượng của cậu, dì ấy vẫn luôn là một người mẹ quan tâm đến đứa con trai của mình.

Hiện tại, sao lại cắt đứt quan hệ?

Suốt những năm tháng chuyển đi ấy, Diệp Vọng đã phải trải qua chuyện gì?

Hạ Tê Kình bất chợt cảm thấy, mình dường như chẳng hiểu rõ Diệp Vọng là bao.

Tất cả những gì cậu biết cũng không khác những đứa trẻ hàng xóm kia, đều là những thứ mà mẹ con nhà họ Diệp muốn người ngoài ngó vào.

Trương Hải Mạc cõng Diệp Vọng trên lưng sau đó rời khỏi.

Hạ Tê Kình thấy Trương Hải Mạc cẩn thận đặt Diệp Vọng vào băng ghế sau, anh ta gác chân anh vào trong xe rồi mới ngồi vào ghế cùng với anh, để anh gối đầu trên đùi mình.

Điều này sẽ khiến người nằm thoải mái hơn một chút.

Thời Tự vỗ nhẹ vào lưng cậu, “Tiết học sắp bắt đầu rồi đấy.”

Hạ Tê Kình, “… Ừ.”

“Trước kia anh ta cũng như vậy à?”

“Gì cơ?”

“Ý tớ là, thích Alpha ấy, trước kia anh ta cũng có xu hướng tính dục này sao?”

Hạ Tê Kình vốn định thốt lên là “Không phải” nhưng sau những việc vừa mới xảy ra, cậu bỗng dưng có hơi do dự.

Đắn đo một lúc mới trả lời, “Anh ấy từng thích qua Omega.”

“Thật?”

“Ừ.” Cõi lòng Hạ Tê Kình thoáng hoang mang, “Diệp Vọng, anh ấy từng bảo là… Ảnh cho rằng tin tức tố của O rất thơm, mang lại cảm giác thư giãn.”

Thời Tự khẽ dừng bước chân sau đó lại tiếp tục như chưa có gì xảy ra.

“Đến phòng học rồi.” Hắn nhỏ nhẹ lên tiếng, “Cậu vào lớp trước đi.”

Chú thích: Bíu bìu = BJ, hiểu rộng ra nữa là bạn chịch xã giao, bạn giường, bạn tình hay gọi hoa mĩ nữa là “Trên tình bạn dưới tình yêu” đó quý vị.

‣Màu xám xanh:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio