Chương
- Các con ngồi đi- thầy nó lên tiếng.
- Vâng- cả bọn kéo ghế ngồi.
- Đây là con gái nuôi của ta- sét đánh, đúng thật là sét đánh. Gì mà con gái nuôi??? Thật sự.....là con gái nuôi của thầy à???
- Vâ...vâng.
- Chào cô. Hàn tiểu thư- nó nhếch mép. Không ngờ.....sự thật mất lòng đến vậy sao???
- Cô không cần khách sáo với tôi đâu. Cứ gọi tôi là.....- tên người này là gì nhỉ? Mau nói xem....
- Tropi- nó đưa ánh mắt hơi buồn của mình, chống cằm lên hai tay, nhìn thẳng vào mắt của người đối diện.
- Phải. Cứ gọi tôi là Tropi- cái tên quá đỗi quen thuộc đối với tụi nó và tụi hắn.
- Lâu không gặp em- hắn mở lời trước.
- Ken...em cũng nhớ anh lắm- người đó cười thật tươi với hắn- Lâu không gặp các anh. Anh Karl, Ben, Kin nhỉ?- quay sang tụi bạn hắn cười thật tươi rồi lại thay đổi giọng điệu hẳn.
- Ừ. Lâu không gặp em- hai người đồng thanh, người im lặng là Kin.
- Anh Kin sao vậy?- Rin vờ quan tâm Kin
- Chướng mắt. Mắt anh đã sắp mọc lẹo rồi này- câu nói của Kin phải làm cho bọn nó bụm miệng mà cười. Mặt cứ đỏ rân cả lên, cả nó mà cũng đỏ mặt tía tai. Một câu nói hết sức là ngây thơ.
- E hèm...Mấy đứa quen nhau à?- thầy nó hắng giọng. Cả bảy người ngoài cuộc đang theo dõi câu chuyện cũng rất muốn lên tiếng (Khang, Trọng, Kiệt, Sane, Suzu, Sin, Zin, Zam)
- Rất quen thầy ạ- giọng nói của Rin chứa đầy sự phẫn nộ và căm ghét.
- Ừ. Thế cũng tốt. Ta cũng muốn nói một chuyện.
- Chuyện gì ạ?- anh nó nhổm người dậy.
- Từ hôm nay, Tropi sẽ cùng mấy đứa tham gia vào quá trình tìm kiếm những thứ đó. Mấy đứa cũng có thể hỏi thêm Tropi về những vấn đề không biết. Thế là Anne sẽ bớt một phần nhé.
- Thầy, con không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.
- Lí do?
- Công ty hiện đang rất khó khăn ạ. Con phải lo cho xong đã, con tin một mình tiểu thư Tropi đây dư sức làm được việc đó ạ- nó nói chuyện một cách nhẹ nhàng và nhấn mạnh từ "tiểu thư". Nghe nó nói đến công ty thì người đó lại có vẻ mặt đắc thắng. Cảm giác như nó không mấy thiện cảm với con người này.
- Cô quá khen rồi. Mà nếu cô cảm thấy sức yếu quá thì tôi đây sẵn sàng tiếp nhận việc đó- người đó nhếch mép, giọng nói có chút khinh khỉnh đối với nó.
- Thế thì phải cám ơn cô rồi. Vậy từ nay mọi việc liên quan đến tìm kiếm tôi sẽ không nhúng tay vào nữa. Tôi bàn giao lại cho cô- nó cười....nụ cười thật lạ....
- Ừm. Bỏ công việc sang bên đã. Ta về đây cũng muốn thoải mái đầu óc một chút. Mấy đứa ăn gì cứ gọi- thầy nó mở lời.
- Khụ,.....khụ... Mọi người cứ ăn.khụ...khụ..con..khụ...không khỏe. Con...con về trước...khụ khụ- tự nhiên nó lại bị ho liên hồi. Sắc mặt cũng thay đổi hẳn.
- Anh đưa em về- hắn và Minh đồng thanh
- Anh ở lại đi. Lâu rồi anh cũng...cũng...khụ...đâu có đi đâu. Để anh Minh đưa em về...khụ được rồi- nó cười cười với hắn, nhưng ánh mắt lại khác với nụ cười- Về thôi anh. Thầy- nó cúi đầu với thầy rồi cùng Minh bước ra ngoài. Cái áo khoác da đen của Minh cũng được cởi ra để khoác lên người nó. Nhanh chân bước ra ngoài. Mọi người nhìn theo hai người họ mà khó hiểu. Chiếc xe đậu phía trước nhanh chóng phóng đi.
Trong lúc nó với Minh đi đâu đó. Mọi người vẫn đang ăn, trừ bọn nó và Kin thì hầu như ai cũng vui vẻ.
- Mọi người sống vẫn tốt chứ?- người đó mở lời trước.
- Tốt. Sẽ tốt hơn nếu không có chuyện chấn động mạnh như vầy- Rin chăm chăm vào ly rượu trong tay. Giọng nhạt nhạt nói.
- Ý con là sao?- thầy
- Không có gì đâu thầy- Jin
- Tôi hi vọng chúng ta sẽ có thể hợp tác tốt. Hi vọng chúng ta sẽ không có mâu thuẫn.
- Hợp tác tốt? Có thể. Nhưng không có mâu thuẫn...nghe như mơ- Kin lên tiếng khi thầy tụi nó đã vào WC.
- Kin, mày không quên mấy chuyện trước kia được sao?- hắn chau mày nhìn Kin.
- Tao đâu có phải người dễ tha thứ vậy chứ. Gì cũng được. Đừng có trưng cái mặt nạ đó ra cho tao.
- Kin, thôi đi- Rin
- Không nói nữa- Kin
- Kin...em đâu đã làm gì có lỗi chứ?- người đó lên tiếng nhưng Kin vẫn im lặng không thèm để ý.
- Hiện tại, em đang ở đâu?
- Em cũng chưa ổn định. Chắc là sẽ ở cùng với ba Thành một thời gian.
- Ừ.
Cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài. Kẻ thì lại nói luôn miệng, người thì lại chẳng buồn lên tiếng. Thái độ quí nhau cũng có, khinh nhau cũng chẳng kém gì. Thân thế người này thật sự đánh động đến tâm trạng người khác ghê. Nhưng dù sao thì sự xuất hiện của người này mới đáng nói hơn cả. Cứ ở đó cho đến tận h tối.
[....]
- Em thật là....
- Thôi mà. Anh đã nói lâu lắm rồi đó- nó xụ mặt.
- Dai thế mà em chưa chắc đã nghe anh.
- Tại...
- Lúc nào cũng lí do lí trấu. Em không biết chăm sóc ình thì ai mà lo cho em hả?- Minh quát nó.
- Thì không phải anh lúc nào cũng lo cho em hả?- nó ngây thơ như trái bơ.
- Ờ...thì anh lo cho em. Mà em phải tự lo ình chứ. Lo thì lo mà nếu em không nói thì anh có biết không hả?
- Em biết rồi. Anh đừng nói nữa. Nhức đầu quá. Anh nhai từ trưa tới giờ rồi đó.
- Anh phải...
- Em biết rồi. Biết rồi- nó gật đầu lia lịa không cho Minh nói luôn.
- Ừm. Thì thôi.
- Haizzz
- Vẫn còn nghĩ tới nó à?
- Sao quên được. Mà em cũng không nghĩ lại trêu ngươi em như vậy. Đúng là điên mà.
- Nghĩ làm gì cho phiền chứ. Anh đã nói là sẽ ủng hộ em mà.
- Cái này là anh nói nha. Cho dù là sau này như thế nào anh cũng sẽ phải ủng hộ em?
- Ờ. Biết rồi...khổ lắm...
- Nói mãi- nó chêm vào lời Minh rồi cả hai cùng cười.
- Mà sau này lỡ em chết thì sao nhỉ?
- Tào lao
- Trả lời em đi.
- Anh theo em.
- Anh mới tào lao. Em mà chết thì anh phải kiếm cho em một người chị dâu. Ok?
- No
- Ok?
- No
- Ok?- nó lấy tay bóp mũi của Minh
- Ha...ha- Minh đẩy tay nó ra, hít hơi- Yesss. Ok?
- Ok- nó cười tươi
- Về thôi.
- Không nặng à?
- Anh đã cõng em bao nhiêu lần rồi. Mất cảm giác rồi- nói rồi thì Minh cõng nó về nhà (nhiều khi mình cứ thắc mắc, sao toàn đi xe rồi lại đi bộ về là sao trời???)
- Aissshhh- Yu vứt cái áo khoác thả người xuống ghế- Đúng là cái đồ mặt dày.
- Thật là....sao lại gặp chứ?
- Sao hôm nay mày lạ vậy Kin?- Karl bá vai Kin.
- Tao không thích- Kin cúi người thoát ra cái bá vai đó của Karl rồi đi thẳng lên lầu- Một con người giả tạo. Cho người ta bao nhiêu đau khổ rồi lại đưa cái bộ mặt ngây thơ đó ra- Quay đầu lại nói một câu rồi mới đi.
- Cái thằng... Mà cho ai đau khổ nhỉ???- Ben
- Thôi đi. Không ai có lòng nhân từ như các người. Anh ấy không thích cũng phải thôi- Rin bất mãn lên tiếng nói.
- Là sao?
- Bọn tôi cũng không thể tha thứ. Không ai được quyền, làm tổn thương nó.
- Vậy...người mà Kin nói là.....
- Phải-Jin gật đầu cắt ngang lời hắn.
- Ý của em là nó không thể tha thứ cho.....
(Haiz, buồn ngủ quá...tg ngủ trc đây. Mọi người ngủ ngon)
[mọi người ơi, sẽ không làm tốn nhiều thời gian của mọi người nữa đâu. Mọi người ủng hô truyện trong thời gian cuối nhé. truyện sẽ mau chóng kết thúc nhanh ^^]