“Tin tưởng ta, nàng sẽ không thất vọng.” Quản Nguyên Thiện cười tràn đầy tự tin.
Cầu Hi Mau nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười, không khỏi ngẩn ra, hai gò má cũng hơi phiếm hồng.
Vì thế sau vài ngày, Cầu Hi Mai lại bắt đầu giả bệnh, nàng vẫn bất chấp cho hàn dược vào nước trà để biến thành suy yếu, liên tục đi ngoài mấy ngày, cả người đều mềm nhũn, nói chuyện cũng không có hơi, ngay cả hai đệ muội cũng không biết chuyện gì.
Hai đứa nhỏ đều cho rằng tỷ tỷ thật sự sinh bệnh, còn là bệnh rất nặng, hốc mắt hồng hồng không rời nàng nửa bước, sợ vừa rời đi liền không thể nhìn thấy nàng nữa, là nàng lấy danh vì nghỉ ngơi mới dỗ được hai đứa nhỏ rời đi.
Nàng bị bệnh không lâu thì tin tức truyền ra toàn Đinh phủ, không ít người vui sướng khi người gặp họa chờ nàng tắt thở, sự tồn tại của nàng khiến nhiều người khó chịu.
Đồng thời, Tri châu Hàng Châu có việc đi ngang qua, cố ý đến Đinh phủ thăm hỏi, qua vài ba ly rượu, trong lời nói để lộ ra có một nữ nhi vừa tròn mười sáu, cho tới giờ vẫn chưa định nhà chồng, có ý muốn kết duyên, đem nữ nhi gả cho con cả của Đinh phủ.
Lúc này, trong lòng Đinh Lập Hi bắt đầu lung lay, một bên là thê tử nhiều bệnh không thể giúp gì được cho hắn, sắc mặt tiều tụy không chịu nổi, tư sắc bình thường không đáng nói, một bên là có thể giúp hắn thăng chức rất nhanh, thiên kim tiểu thư có thể giúp hắn một bước lên mây, có thể biết được hắn sẽ chọn bên nào, người luôn hướng chỗ cao mà trèo, nước chảy về chỗ thấp.
Vốn là Đinh Lập Hi đối với thê tử còn một chút yêu thích, đối với cơ thể nàng tương đối có hứng thú, nhưng mà nàng thỉnh thoảng lại sinh bệnh, muốn làm chuyện vợ chồng thì nàng lại bị bệnh, một lần, hai lần mất hứng, hắn cũng dần dần không còn hứng thú nữa, không còn đến phòng của nàng nữa.
Chẳng qua là hắn phong lưu thành tính nên không hề tĩnh mịnh, lại say mê một con hát hí khúc, bao dưỡng ở phòng ở ngoài, có một thời gian chỉ ở chỗ đấy, ngay cả nhà cũng không về, càng không nói đến chính thất bệnh không dậy nổi.
Nhưng mà vui vẻ nhất chính là Lỗ thị yêu tiền ghét nghèo, bà rốt cuộc cũng tìm được lý do để đuổi đứa con dâu không vừa mắt ra khỏi phủ.
”Hưu...Hưu thư.”
Cầm lên tờ giấy bị ném xuống trước mặt nàng, Cầu Hi Mai kích động hai tay phát run, hai mắt nàng nhanh chóng đầy nước mắt, lăn dài trên má.
Ở trong mắt người khác, nàng đang nhục nhã tan nát cõi lòng vì bị hưu, thống khổ lệ rơi không ngừng, không chịu tin rằng phu gia vô tình đối xử với nàng như vậy, tương lai mờ mịt, lại thêm thân thể yếu đuối, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.
Trên thức tế nàng là cao hứng đến không biết nói cái gì, cảm xúc dâng trào đến không thôi, trời xanh, hoa thơm, ngay cả thuốc đắng cũng có thể biến thành ngọt, trong lòng nàng thoải mái nghĩ muốn cười, lớn tiếng hô hào, Cầu Hi Mai không còn là con dâu Đinh phủ nữa rồi.
Cuối cùng, vì để cho người Đinh gia chủ động đề xuất hưu thê, nàng đã hao phí rất nhiều công phu đi an bài, bày ra đường cùng, nhưng mà còn chưa đủ, nàng muốn không phải là hưu thư mà là hòa ly, nàng không thể mang theo ô danh mà rời khỏi Đinh phủ, ảnh hưởng đến hôn nhân sau này của Hi Lan.
”Nương, đây...đây là cái gì...” Cầu Hi Mai cắn môi dưới, nước mắt liên tục rơi xuống, có vẻ rất ủy khuất.
”Thiệt thòi cha ngươi trước mặt chúng ta khen ngợi hắn sinh được một nữ nhi thông minh lanh lợi, có thể luận sách đọc văn, đề thi viết chữ, ra thấy cũng chỉ bình thường mà thôi, tất cả đều là nói quá, ngươi biết chữ chẳng lẽ không đọc được đây là hưu thư sao?” Thật là xui xẻo, rõ ràng là một việc vui, bà không muốn phải nghe khóc tang. Lỗ thị không kiên nhẫn liếc xéo, lấy khăn tay lau mồ hôi.
”Vì...vì sao lại đối với con như vậy, con dâu đã làm gì sai, phu quân không thể vô duyên vô cớ hưu con...” Nàng thấp giọng gào thét, ho ra một ngụm máu.
Nhìn nàng thổ huyết, Lỗ thị chán ghét lấy khăn che mũi. “Ngươi đối với ta bất hiếu, phạm vào thất xuất điều, từ khi ngươi vào cửa đã bị ốm, ngươi đã làm được gì? Càng miễn bàn đến việc hầu hạ trước mặt ta, thực hiện trách nhiệm của một người con dâu.”
”Con cũng đâu phải là không muốn! Con bị bệnh...” Nàng lại nặng nề ho khan vài tiếng, giống như muốn ho ra cả ngũ tạng.
”Đúng, ngươi bị bệnh, bệnh hiểm nghèo cũng là một điều trong thất xuất, Đinh phủ chúng ta đối với ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi nhìn thử xem ngươi uống tổng cộng là bao nhiêu thang thuốc, chúng ta đã nói câu nào chưa? Nhưng mà bệnh của ngươi không trị được hết, sao còn liên lụy đến người khác, ta cũng không muốn sau lưng Hi nhi phải mang danh khắc thê.”
Ý của Lỗ thị là nàng muốn chết thì lăn xa ra, không cần chết ở Đinh phủ, tránh làm bẩn đất của bọn họ, một cái quan tài trong phủ là nhiều điểm xấu.
”Ta...ta không đi, ta là con dâu Đinh phủ, rời khỏi đây ta có thể đi đâu được? Nương, đừng đuổi con đi, con sẽ... Khụ, khụ, sẽ cố gắng khỏe lên...Con không uống thuốc...” Cầu Hi Mai nắm chặt hưu thư, khóc đến mức không kiềm chế được.
”Đại thiếu nãi nãi...A! Không đúng, là Cầu tiểu thư, người đừng gắng gượng, biết rõ là sắp không được, hà tất phải trở thành đại họa của thiếu gia, sao không hảo tụ hảo tá, phân chia sạch sẽ.” Đông Hương đứng phía sau mỉa mai, dẫm lên miệng vết thương của người khác một cước.
”Đông Hương, ngươi chẳng qua là...nha hoàn, sao ngươi dám mở miệng ở đây, cút cho ta...Cút ngay!”
Ho giả biến thành ho thật, nàng là bị Đông Hương làm cho nổi giận, người này thật sự là tiểu nhân đắc chí.
Cầu Hi Mai cũng không muốn cùng đám người Lỗ thị vòng vo, nàng một khắc cũng không muốn ở Đinh phủ, nhưng mà đã nhịn lâu như vậy, thêm một khác kém một khắc cũng không khác nhau, nàng muốn đường đường chính chính mà rời khỏi Đinh phủ, mà không phải là giống như chó có tang bị đá ra ngoài.
”Phu nhân người nhìn xem, nàng ta vẫn coi mình là chủ tử tỏ vẻ ta đây! Căn bản là không đem người để vào mắt, nhìn nàng ta mắng chửi có khí lực như vậy, nói vậy là có thể tự mình đi ra ngoài.” Đông Hương không quên bỏ đá xuống giếng, hung ác độc địa.
”Cầu Hi Mai, đừng nói là ta làm khó dễ ngươi, cho ngươi thời gian ba ngày đóng gói rời khỏi đây, Đinh phủ ta không còn con dâu là ngươi.” Bà nên vì nhi tử nghênh đón nữ nhi của tri châu đại nhân, đồ cưới thật phong phú mà... Ngẫm lại khiến cho người ta mừng đến mức muốn ngày mai liền kết thông gia luôn.
Ba ngày? Nàng một ngày cũng không muốn nán lại, “Nương, ta không nhận hưu thư, các ngươi không thể hưu ta, có bệnh thì chữa, bất hiếu lại càng không thể gán tội cho người khác, con dâu không phục.”
Thấy nàng còn không chịu đi, Lỗ thị hừ lạnh. “Lại còn không có con, đại phu đã nói, cơ thể ngươi bị thương tổn, phương diện con nối dõi tương đối khó khăn, Hi nhi chúng ta là con cả, không thể không có con nối dõi, ngươi hết hy vọng đi.”
”Ta...” Hai vai nàng rũ xuống.
”Ngươi không đi cũng phải đi, Đinh phủ chúng ta không lưu được ngươi, hơn nữa, chúng ta đã vì Hi nhi chọn một mối khác, ngươi không đi, con dâu mới không thể vào cửa, đừng chiếm nhà cầu mãi không ra, thối khắp nơi.” Lỗ thị vung vẩy khăn tay, giống như vô cùng thối.
”Thì ra là vậy, thì ra là vậy...” Bộ dạng nàng hồn bay phách lạc, thì thào nói, giống như rơi vào đáy cốc. “Muốn ta rời khỏi Đinh phủ cũng được, nhưng mà ta không cần hưu thư, đổi một tờ hòa ly tới đây.”
”Cái gì? Ngươi muốn thư hòa ly?!” Nữ nhân này thật sự là ăn gan hùm rồi.
”Ngươi...Ngươi dám uy hiếp ta, ta...ta phi...Đông Hương, đến thư phòng bảo đại thiếu gia viết một tờ thư hòa ly, ta muốn ném vào mặt nàng ta!” Lỗ thị tức giận không nhẹ hít vào một hơi, sắc mặt đỏ lên sau người đi một chuyến.
”Vâng, phu nhân.” Đông Hương vui vẻ nhận lệnh.