Chương MỜ ÁM
"Nữ tử cùng tuổi với nàng, ta đã gặp nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ gặp được một người nào không sợ đao kiếm của kẻ địch như nàng. Bắt đầu từ giây phút nàng cứu ta năm đó, thấy nàng bất chấp an nguy của bản thân, không chút do dự kiên quyết bảo vệ ta, trong tim ta đã chỉ có duy nhất hình bóng của một mình nàng rồi.
“Bất kỳ nữ nhân nào, cũng sẽ không có được sự ưu tú như nàng, vẻ xinh đẹp trẻ trung như nàng, cũng không có sự tài hoa và can đảm như nàng. Mà cho dù họ có được sự can đảm như nàng thì họ cũng không có được tấm chân tình nàng dành cho ta.
“Khả Hãn, nàng còn có cái gì không tự tin chứ? Ở trong lòng ta, nàng ngự trị như một nữ thần! Đối với ta, nàng vô cùng quý giá, cho dù có đổi cả vạn lý giang sơn, ta cũng không màng!”
Bằng giọng nói trầm thấp, Tư Cần nói một cách từ tốn, nhẹ nhàng, lời lẽ chan chứa tình ý tha thiết, khiến mặt A Na Nhật thoáng cái ửng hồng, hết sức ngượng ngùng, chỉ ước gì có thể úp mặt vào ngực hắn, mãi mãi không rời.
“Chàng nói cái gì vậy, ta đâu có tốt như vậy? Ta vốn không được xinh đẹp, tính tình lại cứng cỏi, chàng là nam tử ưu tú nhất, nho nhã nhất Tác - ta, ta vẫn hiểu rằng, chúng ta chung sống bên nhau thế này là thua thiệt cho chàng.
“Tư Cần, chàng đừng trách ta quá mức đa nghi, đây là vì ta thực sự sợ mất chàng. Chàng ưu tú như vậy, mà ta không xứng với chàng…”
“Nha đầu ngốc!” Tư Cần đưa ngón tay che miệng A Na Nhật: “Nàng không được thiếu tự trọng như vậy. Nàng là Khả Hãn của Tác - ta, là thê tử của ta, cũng là chủ nhân của ta, sao nàng không xứng với ta kia chứ? Rõ ràng là ta trèo cao, không xứng với nàng. Khiến nàng cảm thấy không yên ổn như vậy, là lỗi của ta! A Na Nhật, nàng đánh ta đi, miễn là nàng đừng đau lòng.”
“Làm sao ta có thể làm như thế cho được?” A Na Nhật ngẩng đầu lên, chủ động hôn một cái thật kêu trên khuôn mặt Tư Cần.
Trước động tác hồn nhiên và phóng khoáng như vậy của A Na Nhật, Tư Cần mỉm cười, cũng cúi xuống hôn nàng ta.
…
Lúc này Tần Nghi Ninh cụp mắt ngồi dưới đất, nghe được mấy lời âu yếm của Tư Cần và A Na Nhật, cả người đều nổi da gà, sự nghi ngờ đối với Tư Cần lại càng tăng.
Tuy giữa vợ chồng tình cảm tốt đẹp, nói ra những lời ân ân ái ái như vậy là rất bình thường, thế nhưng trong quan hệ giữa Tư Cần và A Na Nhật, rõ ràng là A Na Nhật cảm thấy tự ti, Tư Cần phải dùng lời lẽ ngọt ngào dỗ dành nàng ta mới có thể khiến nàng ta kiên định tiếp tục chung sống với hắn.
Tư Cần nói năng quá xuôi tai, cứ như thể là trước đó đã thầm diễn thuyết trong đầu vô số lần, bây giờ chỉ việc dựa vào trí nhớ mà đọc ra vậy.
Thế nhưng Tư Cần đối xử như vậy với A Na Nhật, mục đích là vì cái gì? Lẽ nào thực sự chỉ xuất phát từ sự che chở của trượng phu đối với thê tử của mình?
Tần Nghi Ninh cúi đầu, chớp chớp đôi mi dài, mọi khả năng xuất hiện trong đầu đều được nàng cẩn thận cân nhắc, sau đó phủ định.
Rốt cuộc trong những lời lẽ êm tai này, có mấy câu là thật, Tần Nghi Ninh cảm thấy còn phải xem lại, dù sao nếu là nàng, thì nàng không tin lời Tư Cần.
Bởi vì muốn kiểm tra sự chân thành của một người, cũng không cần để ý người đó nói cái gì, mà phải xem người đó đang làm cái gì.
Cho dù Tư Cần nói ba hoa chích chòe thì việc hắn chủ động tới lều của nữ nhân khác là sự thật.
Đừng nói là vì muốn tới thẩm vấn con tin, nói như vậy, ai mà tin?
Cũng chỉ có nữ tử ngây thơ như A Na Nhật mới tin được.
Tần Nghi Ninh thầm quyết định, trong khoảng thời gian này, nàng cần phải tìm hiểu cơ cấu quyền lực của Tác - ta mới được. Nàng cảm thấy Tư Cần vô cùng giả dối, mà A Na Nhật lại quá thành thật, hai người này ở chung, Tư Cần có thể dễ dàng đặt bẫy chờ A Na Nhật chui vào.
Tư Cần lại chỉ là Phò mã, cho dù có xuất sắc tới mức nào, thì ở trong mắt người khác, hắn cũng chỉ là dựa thế phụ nữ mới có được vị trí hiện tại.
Nói không chừng, giữa hai người này đã có sự không nhất trí, mà đây chính là những yếu tố nàng có thể lợi dụng để chạy trốn.
Đúng lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy da đầu đau nhói.
Lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện, A Na Nhật túm lấy mũ nàng, cũng nắm chặt cả búi tóc ẩn trong mũ kéo lên, khiến nàng phải đứng dậy. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ngươi là đồ hồ ly lẳng lơ! Sau này tránh xa nam nhân của bản Hãn một chút! Nếu như ngươi thật sự thèm khát đến mức không thể rời khỏi nam nhân như vậy, đừng trách bản Hãn cho mười mấy dũng sĩ tới phục vụ ngươi!”
Từ nhỏ đến lớn, Tần Nghi Ninh chưa từng bị sỉ nhục nặng nề như thế này.
Nàng là loại người thà chết đứng chứ không sống quỳ, A Na Nhật lại dám túm tóc của nàng, còn nói ra những lời độc địa như vậy, làm sao Tần Nghi Ninh chịu yếu thế, liền túm lấy tay nàng ta mạnh mẽ tách ra, rồi lập tức đứng lên, châm biếm nói:
“Từ lâu ta đã nghe nói Khả Hãn mới của Tác - ta là một nữ tử. Thật ra thì từ lúc nghe nói nữ Nhiếp chính vương của Tác - ta làm thế nào quản lý việc triều chính, ta đã rất hiếu kỳ và kính nể ngươi.”
“Nhưng không ngờ, sau khi trở thành Khả Hãn, Nhiếp chính vương mà ta từng kính nể lại hoàn toàn thay đổi, trở thành một nữ tử hoàn toàn không có chút tự tin nào, cả ngày đa nghi, chỉ lo lắng trượng phu của mình để ý nữ nhân khác!”
“Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh và thực sự tốt đẹp như vậy, thì ngươi nên tự tin rằng trượng phu của ngươi sẽ không coi trọng ai khác ngoài ngươi ra. Nhưng hiện giờ ngươi như thế nào? Chó nhà mình không lo buộc kỹ, còn nghi ngờ người khác ăn vụng!”
“Đều là nữ tử, vậy mà ngươi còn có thể nói ra miệng những lời ghê tởm như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao!”
Giọng Tần Nghi Ninh vừa lanh lảnh vừa vang dội, giống như châu ngọc rơi rụng, tốc độ nói rất nhanh, khiến người khác không thể cắt ngang.
A Na Nhật bị chọc giận, mặt tái xanh, chỉ tay vào mặt Tần Nghi Ninh, nói không ra lời.
“Ngươi… ngươi mắng ai là chó?”
“Chẳng phải ngươi nghe rất rõ ràng sao? Thực sự là kỳ lạ, chẳng lẽ trên đời còn có người thích bị mắng? Có muốn ta mắng một lần nữa nữa cho ngươi nghe không?”
“Ngươi làm càn! Được, ngươi còn cả vú lấp miệng em! Rõ ràng là ngươi dùng sắc đẹp quyến rũ nam nhân của người khác, vì muốn được sống, cho nên ngươi mới dụ dỗ nam nhân của ta! Chẳng lẽ hành động của ngươi quang minh chính đại lắm sao?”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta đang quyến rũ? Rõ ràng là nam nhân của ngươi xông vào chỗ ta ở. Cho dù ta là con tin, các ngươi còn cần dùng tới ta để vơ vét tài sản của Bàng Chi Hi, chẳng lẽ các ngươi không sợ ta chết đi, Bàng Chi Hi sẽ giận dữ trả thù sao?”
Trong cơn phẫn nộ, A Na Nhật cũng dần dần tự kiềm chế, không để con hồ ly tinh này chọc giận mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mất hết thể diện trước mặt Phò mã.
Như thể nghe được chuyện hết sức buồn cười, A Na Nhật đưa tay che miệng, cười run cả người.
“Thật là thú vị, ta chưa bao giờ gặp một tù binh mà vẫn ngang ngược như ngươi! Xem ra ngươi hoàn toàn bất chấp sinh tử, bất chấp bọn ta rốt cuộc có giết ngươi hay không!”
Ngón tay của A Na Nhật bị Tần Nghi Ninh bẻ, đến lúc này vẫn còn đau, thấy Tần Nghi Ninh tức giận như vậy, khuôn mặt càng xinh đẹp, sự đố kỵ trong lòng đã như dung nham nóng chảy dâng tràn, sắp bao phủ lấy nàng ta.
A Na Nhật rút trong ủng ra một thanh chủy thủ tinh xảo cẩn đá quý, vung tay định rạch lên mặt Tần Nghi Ninh.
“Ta xem ngươi không còn gương mặt đẹp này, thì sẽ có biện pháp nào đi quyến rũ nam nhân của người khác!”