Chương TRONG NGOÀI
Tần Nghi Ninh nào ngờ A Na Nhật lại là loại không có đầu óc như vậy, một lời không vừa ý liền động gươm đao.
Phản ứng của nàng cũng không chậm, vội vàng né ra sau, tránh được một đao của A Na Nhật.
Chỉ là cho dù Tần Nghi Ninh có nhanh nhẹn đến mấy, rốt cuộc nàng cũng không biết võ công.
Trong cơn phẫn nộ, A Na Nhật hạ quyết tâm lấy mạng Tần Nghi Ninh, cho dù không giết nàng ở chỗ này thì cũng rạch mấy đường máu lên mặt nàng, khiến nàng biến thành một nữ tử cực kỳ xấu xí. Do đó A Na Nhật dùng hết sức lực, đao nào cũng nhằm vào khuôn mặt của Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh linh hoạt né tránh, nhưng không theo một quy tắc nào, lại bởi vì cơ thể suy nhược trong một thời gian dài, rốt cuộc sức lực không thể mạnh mẽ như A Na Nhật, rất nhanh sau đó, trán liền đổ mồ hôi, tự trượt chân ngã ngồi trên mặt đất.
Mắt A Na Nhật sáng lên, lúc này thấy có cơ hội, liền vung chủy thủ lên, rạch mặt Tần Nghi Ninh.
Lúc này, Tư Cần đã xem xong một hồi náo nhiệt, liền bước tới giữ cổ tay A Na Nhật lại.
“Được rồi, Khả Hãn bớt giận.” Một câu nói dịu dàng, như thể chứa đầy ma lực khiến A Na Nhật bình tĩnh lại một chút.
“Chàng cản ta làm gì? Để ta rạch mấy đường lên mặt nàng ta, xem nàng ta lấy cái gì quyến rũ nam nhân!”
Tư Cần mỉm cười gỡ chủy thủ khỏi tay A Na Nhật, một tay nắm lấy tay nàng ta, mới nói: “Nha đầu ngốc, nàng đã quên ta cần nữ nhân này làm cái gì rồi sao? Nàng cũng biết ân oán giữa Tần gia và Trung Thuận thân vương chứ?”
Nghe vậy, A Na Nhật suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: “Phụ thân nàng ta đã từng dùng kế ly gián hại chết phụ thân của Trung Thuận thân vương.”
“Đúng vậy. Nhà nàng ta có thù giết cha với Trung Thuận thân vương, nàng nghĩ xem, Trung Thuận thân vương chịu cưới một nữ nhân như vậy vào cửa, là vì cái gì?”
A Na Nhật mơ hồ hiểu ra.
“Ý chàng muốn nói, là khuôn mặt đẹp?”
Tư Cần gật đầu, cười nói: “Bàng Chi Hi thích nàng ta, nhất định là bởi vì dung mạo của nàng ta, nếu nàng rạch mặt nàng ta, Bàng Chi Hi không thích nữa, nếu chẳng may hắn không giao tiền chuộc thì làm thế nào?”
Mặc dù nghĩ rằng hắn nói đúng, nhưng trong lòng A Na Nhật vẫn có phần bất mãn.
Thế nhưng vừa nghĩ tới số vàng bạc to lớn kia, A Na Nhật cảm thấy tâm trạng dễ chịu một chút.
“Được rồi.” Thoáng chốc, A Na Nhật tiêu tan cơn giận, áy náy mỉm cười: “Xin lỗi, ta nóng nảy, không quan tâm tới kế hoạch của Phò mã.”
“Không sao, ta biết là nàng quan tâm ta.” Tư Cần kéo tay nàng ta lắc lắc.
A Na Nhật đỏ mặt, vừa đắc ý vừa vui mừng, lại nói đùa một lát với Tư Cần, rồi giống như một cô bé con, vui vẻ đi ra ngoài tham gia hội lửa trại quay dê nguyên con, như thể người vừa cầm dao định giết người, hoàn toàn không phải là nàng ta.
Tần Nghi Ninh đưa tay áo chấm mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ A Na Nhật là một kẻ điên!
Thấy Tư Cần dỗ dành A Na Nhật như trẻ con, đối với Tư Cần, sự phẫn nộ của A Na Nhật chỉ như trò đùa, chỉ cần hắn nói vài câu là mọi việc đều êm xuôi, một lần nữa Tần Nghi Ninh khẳng định suy đoán của mình.
Nhất định là tên Tư Cần này có vấn đề!
Tư Cần mỉm cười nói: “Ngươi thấy rồi chứ?”
“Thấy cái gì? Thấy Phò mã lừa gạt Khả Hãn như thế nào ấy à?”
Vẻ mặt khá đắc ý, Tư Cần lại đến bên cạnh Tần Nghi Ninh, nhỏ nhẹ nói: “Ở Tác - ta, Khả Hãn nghe lời của ta nhất, ta hoàn toàn chắc chắn có thể thuyết phục được nàng ấy.”
Tư Cần đưa tay về phía gương mặt của Tần Nghi Ninh: “Nếu ngươi chịu theo ta, ta lập tức khuyên Khả Hãn thả ngươi ra, ngươi có chịu không?”
“Trong cuộc giao dịch này, ngươi cũng không mất mát gì. Dù sao ngươi vốn cũng đã có chồng, cho dù hai chúng ta có phát sinh quan hệ, chỉ cần ta không nói, thì cũng không ai biết! Cho dù sau này nam nhân của ngươi giao tiền tới chuộc ngươi về, chỉ cần chúng ta không nói cho hắn biết, thì ngươi vẫn cứ băng thanh ngọc khiết, vẫn thuộc về một mình hắn…”
“Bốp!”
Tần Nghi Ninh mạnh mẽ vung tay tát vào mặt Tư Cần.
Nàng phẫn nộ thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô lên xuống kịch liệt.
“Ngươi là cái loại người gì vậy? Người như ngươi mà vẫn có thể nổi danh ngang với chồng ta, đúng là sỉ nhục chàng ấy! Ngươi mà cũng xứng là nam nhân sao! Đồ đê tiện!”
“Nói cho ngươi biết, ta là gái chính chuyên không thờ hai chồng! Muốn giết, muốn chém gì thì tùy! Nhưng nếu ngươi muốn ta trở thành một món đồ chơi của ngươi vì tham sống sợ chết, thì rất xin lỗi, ta không thể làm được!”
Tư Cần bị tát mạnh đến nỗi khóe môi nứt ra, có tia máu từ từ rỉ ra vết nứt, mặt rất đau, thoáng cái đã sưng vù.
Bị đánh đến mức lỗ tai ù đi, nhưng Tư Cần không sao ngờ được, một mỹ nhân thùy mị như nước như nàng khi nổi giận lại bá đạo như vậy, ngay cả hắn mà cũng dám tát tai!
“Quả thật là ngươi không muốn sống nữa mà!” Tư Cần phun ra một bãi nước bọt lẫn máu.
Tần Nghi Ninh cười nhạt: “Ta đã nói rồi, ta không sợ chết, ngươi có thể giết ta, coi như giúp ta được toại nguyện đi!”
Tư Cần mím môi, tức giận trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh.
Khó đối phó nhất là loại người không sợ bất cứ điều gì, cũng không mong muốn bất cứ điều gì.
Không ham muốn, không mong cầu, lại vô cùng xảo trá, khiến mọi thủ đoạn cưỡng bức, dụ dỗ của hắn đều không thể thi thố.
Hắn nắm không được nhược điểm của nàng thì cũng không thể đe dọa được nàng.
Về phần dụ dỗ, lúc này hắn vẫn chưa nghĩ ra được có điều gì có thể khiến nàng động lòng.
Về phần sinh tử, dường như nàng càng không sợ. Nàng không lo sợ sẽ bị giết với tư cách là con tin, mà chỉ quan tâm mình có thể làm liên lụy tới Bàng Chi Hi hay không thôi.
Một mỹ nhân có tình nghĩa sâu nặng như vậy, nhưng tình cảm đó lại không dành cho hắn, khiến hắn buồn bực.
Tuy nhiên, hẳn là Tần Nghi Ninh rất quan tâm tới việc Bàng Chi Hi có tới cứu mình hay không?
Trước phản ứng của Tần Nghi Ninh, Tư Cần nghĩ rằng, một nữ tử dành hết tình cảm cho một người, đương nhiên cũng mong muốn được người đó đáp lại tương xứng. Nếu như Bàng Chi Hi không đến cứu nàng, hoặc là chỉ đến cho có lệ, thì hẳn là nàng sẽ rất đau lòng nhỉ?
Tuy Tần Nghi Ninh không nói thẳng ra, nhưng Tư Cần có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng.
Bởi vì nữ nhân là loại người xử trí theo cảm tính, A Na Nhật thuộc loại đó, Tần Nghi Ninh cũng vậy.
Tư Cần đưa đầu lưỡi liếm khóe môi, nếm mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
Hắn nhổ nước bọt, giận dữ xoay người rời đi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Tần Nghi Ninh lãnh đạm nhìn hắn ra khỏi cửa, nắm tay đang siết chặt mới thả lòng ra, ngồi lên giường.
Cuối cùng cũng qua được một cửa ải sinh tử.
Nàng day day cái trán đau nhức, sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần khiến mặt nàng tái nhợt.
Tần Nghi Ninh lại nằm xuống, còn kéo chăn đắp lên người.
Hiện giờ nàng đang ở trên đất của Tác - ta, A Na Nhật là một kẻ điên cuồng không có đầu óc, Tư Cần cũng là một tên cặn bã quen thói đóng kịch. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xông vào, nàng nghỉ ngơi được lúc nào thì phải tranh thủ lúc ấy, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể đối phó với tình thế bất ngờ.
Tần Nghi Ninh ngủ nhưng rất cảnh giác.
Tuy nhiên cho dù chỉ là chợp mắt một chút cũng vẫn tốt hơn cả một thời gian khá dài lang bạt kỳ hồ trong sa mạc không được nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, thị nữ hôm qua hầu nàng rửa mặt, thay quần áo lại tới. Nàng ta vừa giúp nàng trang điểm, vừa mỉm cười, nói huyên thuyên gì đó bằng tiếng Tác - ta.
Tần Nghi Ninh nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn nàng ta.
Dường như thị nữ kia cũng cảm thấy khổ sở, chợt mắt nàng ta sáng lên, kéo tay Tần Nghi Ninh chỉ ra bên ngoài lều.