Chương TIN SÙNG
Hầm trú ẩn nơi họ đang đứng dùng một khối đá đặt dưới đế vại, cộng thêm cái vại được làm rất chắc chắn kín kẽ nên cũng không có ai hoài nghi nó là lối vào của một hầm trú ẩn.
Người lục soát cũng đặt sự chú ý lên cái vại, cầm một hòn đá bị vứt bên cạnh đập mạnh vào vại như để hả giận.
Chỉ nghe một tiếng giòn giã vang lên, cái vại to lớn bị đập cho chia năm xẻ bảy, đám truy binh ha hả cười to, tựa như được thấy việc gì đó rất đáng để vui mừng.
Mắt thấy nhà của tộc Di Nặc cũng chỉ có lớn bằng ấy, lại đã lục soát hết mọi nơi mà vẫn không ra chỗ nào có thể ẩn núp, người dẫn đầu cũng chỉ đành dẫn mọi người rút lui.
Trong hầm trú ẩn, Tần Nghi Ninh, Lục Hành và Cáp Nhĩ Ba La nghe tiếng bước chân dần đi xa thì đều thở dài một hơi. Nhưng họ không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ mà vẫn chống cửa hầm thật chắc, không dám để lộ ra sơ hở gì.
Tra Can Ba La ở bên ngoài thì đã vặn chặt mày, nét mặt đau đớn nhìn quân lục soát rời đi. Vô duyên vô cớ bị lục soát rồi còn bị đập vỡ mất một cái vại, nhưng cỡ tiểu nhân vật như họ làm gì dám có một câu oán hận nào để rồi trêu chọc tới rắc rối lớn hơn.
Bọn lính thấy Tra Can Ba La sợ tới mức này thì trong lòng liền sảng khoái hẳn, tựa hồ đã đạt được thành tựu gì cực lớn.
Đợi khi những người này đều đã đi xa, Tra Can Ba La cũng không dám đi hậu viện mà là tới tiền thính chen chúc sưởi ấm với tộc nhân, hơn nữa âm thầm dặn dò những người này là ngàn vạn lần không được để lộ bí mật.
Trong hầm trú ẩn, Tần Nghi Ninh thấp giọng hỏi Lục Hành: “Mới rồi bọn họ đã nói gì ở ngoài vậy?”
Bởi vì không gian rất lớn, lại có cửa thông gió, trong thời tiết cuối thu chớm đông ở vùng Tác - ta phương Bắc này thì trong hầm trú ẩn còn ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Trong bóng tối, Lục Hành không trông rõ dáng vẻ Tần Nghi Ninh nhưng vẫn lần mò nhích tới gần bên nàng, nhỏ giọng kể lại cuộc đối thoại bên ngoài.
Tần Nghi Ninh tập trung nghe thật cẩn thận, nhíu mày nói: “Ta cảm thấy chuyện vẫn chưa xong. Dựa theo sự cẩn thận và gian xảo của Tư Cần, rất có thể hắn đã bố trí sẵn thiên la địa võng bên ngoài, lần này không lục soát là do chúng chưa nghĩ ra tộc Di Nặc còn có hầm trú ẩn, nhưng đợi đến khi Tư Cần ép quá, có lẽ họ sẽ có hành động.”
“Ta cũng nghĩ là như vậy, chẳng qua nếu bây giờ vội vàng rời khỏi hầm trú ẩn ngay thì rất có thể sẽ bị tai mắt ngầm của chúng nhìn thấy, Tra Can Ba La cũng không tiện đi tìm hiểu xem rốt cuộc người lục soát đã lui hết hay chưa.”
Tần Nghi Ninh nói, “Vậy tạm thời chúng ta cứ chờ một lát, đợi đến đêm khuya vắng người sẽ lại nghĩ cách ra ngoài.”
Lục Hành gật đầu đồng ý.
Cáp Nhĩ Ba La không hiểu hai người đang nói gì, Lục Hành lại nhỏ giọng giải thích với hắn một lần, cuối cùng nói: “Bọn ta không thể tiếp tục ở lại đây mãi được. Nếu còn không nghĩ cách rời đi, rất có thể sẽ bị Tư Cần bắt được. Đến lúc đó tộc Di Nặc sẽ có nguy hiểm.”
Nghe vậy, Cáp Nhĩ Ba La căng thẳng cắn móng tay. Tựa hồ là đang vội vàng suy nghĩ quyết định gì.
Hồi lâu sau, Cáp Nhĩ Ba La nói: “Để đến đêm, chúng ta nghĩ cách đi đường vòng rời khỏi thành đô.”
“Các ngươi cũng muốn rời khỏi đô thành?” Lục Hành lo lắng nói: “Tộc Di Nặc các ngươi còn nhiều tộc nhân như vậy, các ngươi cũng phải nghĩ cách bảo vệ bọn họ. Đối nghịch với Tư Cần xảo trá, lấy lòng dạ độc ác của hắn, e tương lai sẽ chỉ còn một con đường chết. Ta khuyên các ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn, trước hết phải bảo vệ tính mạng mọi người mới là việc quan trọng nhất.”
Cáp Nhĩ Ba La cảm động nở nụ cười, thoải mái nói: “Ta đã biết không cứu sai người rồi mà. Ta biết cả hai người đều là người chính trực, sẽ không vì an toàn của mình mà mặc kệ bọn ta.”
Lục Hành bất đắc dĩ trừng hắn, nói: “Đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng nói chuyện ấy. Nếu không nhờ các ngươi ra tay tương trợ, bọn ta đã bị bắt gọn từ lâu. Mấy ngày nay, chúng ta sớm chiều sống chung, cũng coi như là huynh đệ một nhà, nếu bọn ta làm ra chuyện gì có lỗi với tộc Di Nặc thì có còn là người nữa không?”
Cáp Nhĩ Ba La nghe nói mà hết sức cảm động, nghèn nghẹn sụt sùi.
Thật ra thì nếu nói tỉ mỉ, thời gian họ quen biết Lục Hành và Tần Nghi Ninh cũng chẳng có bao lâu. Trong một chớp mắt vừa rồi khi truy binh tới lục soát, hắn đã sinh ra ý nghĩ hối hận, thậm chí cảm thấy là nếu thật sự lục soát ra đến mình, nhất định hai người họ sẽ nghĩ cách chạy trốn trước rồi mặc kệ sống chết của người trong tộc Di Nặc.
Nhưng trên thực tế, họ vẫn giữ vững đạo nghĩa.
Người Tác - ta họ có làm ăn với Đại Chu, dần dà đã sinh ra ít ấn tượng xấu với người Đại Chu, cảm thấy người Đại Chu gian trá xảo quyệt, đều không phải người có thể giao thiệp sâu.
Bây giờ hắn thật sự đã nhìn thấu mọi sự. Đại Chu cũng có người thành thật, và Tác - ta cũng có kẻ tiểu nhân như A Na Nhật.
Ba người cứ thế trốn trong hầm trú ẩn, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tần Nghi Ninh và Cáp Nhĩ Ba La gặp rào cản ngôn ngữ, Lục Hành liền ở giữa làm phiên dịch, tình cảnh cũng hết sức hài hòa.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya.
Ngay trong lúc Lục Hành và Tần Nghi Ninh đang suy nghĩ xem có nên chui ra hay chưa, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Tra Can Ba La.
“Không sao, mọi người mau lên đây đi, người tuần tra xung quanh đã đi hết rồi.”
Ba người nghe vậy thì lập tức đứng dậy rời khỏi hầm trú ẩn. Sau khi lật đế vại lên, ai nấy mặt xám mày tro leo lên mặt đất. Hít một hơi không khí mang theo cái lạnh và mùi đất bùn ẩm ướt, Tần Nghi Ninh bị gió đêm giá rét làm cho rùng mình.
Tra Can Ba La dẫn họ nhanh chóng đi vào trong phòng.
Mọi người ngồi xuống quanh đống lửa, lại có tộc nhân bưng cháo nóng và bánh khô tới.
Tần Nghi Ninh húp vài miếng cháo, ăn vài miếng bánh rồi thấp giọng nói: “Bây giờ không biết giới nghiêm trong thành có còn kiểm soát chặt chẽ như vậy nữa không, nếu có hơi buông lỏng thì chúng ta vẫn nên tranh thủ rời khỏi thành sớm. Hết thảy cứ đợi ra được khỏi thành rồi hãy thảo luận kỹ hơn.”
Lục Hành gật đầu, nói lời Tần Nghi Ninh lại cho người xung quanh nghe.
Nghe vậy, các tộc nhân tộc Di Nặc không khỏi chìm trong suy tư.
Nhất là Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La.
Ai có thể trả thù thì người đó sẽ thành tộc trưởng của tộc Di Nặc, đây chính là lời thề bên bài vị tổ tông. Vietwriter.vn
Huynh đệ bọn họ tất nhiên không phải kẻ hèn nhát sợ chết, tuy rằng hiện tại phải nhận hai người Đại Chu làm tộc trưởng nên trong lòng không mấy tự nhiên nhưng qua khoảng thời gian chung sống vừa rồi, bọn họ đã hiểu khá rõ về tính cách cũng như thủ đoạn của Lục Hành, cũng vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của họ.
Nếu như tương lai tộc Di Nặc được một người trí tuệ lại thông thái như thế làm tộc trưởng, cho dù tộc của họ không thể quay về thời điểm dân số hưng thịnh, sở hữu số lượng lớn đồng cỏ thảo nguyên xinh đẹp như khi trước thì hẳn những tộc nhân còn sống sót như họ cũng có thể có được cuộc sống tốt.
“Lục Nhị gia, ta đã nói rồi, người tộc Di Nặc bọn ta nói lời giữ lời, chắc chắn sẽ không đổi ý. Bây giờ Lục Nhị gia và Vương phi chính là tộc trưởng của bọn ta, về sau hết thảy sẽ nghe lời hai vị!”
Chỉ có trong chớp mắt này Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La mới đạt được đồng thuận, không trái tính cãi nhau mà chỉ muốn báo đáp cái ân Tần Nghi Ninh và Lục Hành đã giết A Na Nhật để báo thù cho cha mẹ họ.