Chương THOÁT ĐI
Nghe vậy, Lục Hành từ chối ngay: “Ta hiểu ý tốt của mọi người, cũng cảm nhận được lòng chân thành của mọi người, nhưng dù sao bọn ta cũng là người Đại Chu, nếu làm tộc trưởng của tộc Di Nặc thì khác gì tộc Di Nặc là người của Đại Chu? Chúng ta là bạn, cũng là huynh đệ, chuyện như vậy bọn ta không thể làm được. Chúng ta có thể là bạn tốt đời đời kiếp kiếp, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hai huynh đệ các ngươi mới là chủ nhân của tộc Di Nặc. Ta tin rằng quyết định như vậy, cha mẹ hai người trên trời cũng sẽ đồng ý.”
Lời này khiến tất cả mọi người đều lộ vẻ vô cùng xúc động.
Nhớ tới cha mẹ chết thảm, đôi mắt Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La cũng không khỏi ươn ướt.
Nhưng nếu quyết định đã đưa ra, vậy họ quyết không thể đổi ý. Đây là mặt mũi, cũng là đạo nghĩa.
Tần Nghi Ninh ngồi bên, nghe họ nói liến thoắng mà không hiểu nổi họ đang nói gì, nếu tốc độ nói chậm hơn chút ít, nàng vẫn nghe hiểu được mấy từ ngữ đơn giản để suy đoán sơ sơ.
Lục Hành liền giải thích với Tần Nghi Ninh, Tần Nghi Ninh suy nghĩ một hồi, cũng đồng ý với quyết định của Lục Hành. Dù sao họ cũng là người ngoại tộc, hơn nữa sau bài học nhận được từ thanh thiên minh, bây giờ nàng đã không dám nhận một tổ chức nào mà không kiểm định kĩ càng được nữa. Bởi vì song hành với lợi ích nhận được, có lẽ đằng sau nó còn ẩn giấu nguy cơ cao hơn.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này. Việc chúng ta cần nghĩ bây giờ chính là làm sao mới có thể trốn thoát. Hôm nay đã có truy binh tới lục soát, vậy tức Tư Cần đã rút được thời gian để tính sổ với chúng ta. Nếu chúng lại lục soát cả thành thêm một lần nữa, e lúc đó chúng ta sẽ không thể dễ dàng trốn đi, khi ấy thì cả tộc Di Nặc cũng phải bị liên lụy. Đáng sợ hơn, ngộ nhỡ tộc Di Nặc bị chú ý thì hậu quả tất không tưởng tượng nổi.”
Lục Hành cũng cau mày gật đầu: “Nàng nói phải. Vấn đề là nếu muốn chạy trốn khỏi thành, chúng ta cũng phải đối mặt với truy binh. Từ đây tới biên giới Tác - ta và Đại Chu, e cũng không tiện di chuyển.”
Tần Nghi Ninh nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Không thì chúng ta lại vào sa mạc thêm một lần?”
Lục Hành suy nghĩ tới nỗi khổ đã chịu trên đường tới, không kìm được cơn rùng mình.
Nhưng nếu cẩn thận phân tích, nếu thật sự chạy ra khỏi thành, lấy sự mưu trí của Tư Cần và sự tính toán kĩ càng của Thiên Cơ Tử, e họ không thể làm việc trót lọt không lộ dấu vết. Nhất định họ sẽ bị một nhóm lớn truy binh lùng bắt trong kinh thành.
Nếu đi đường lớn, chẳng mấy sẽ bị đuổi kịp.
Nhưng nếu vào sa mạc, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, hy vọng thoát được cũng rất lớn.
Thời tiết đang lạnh dần, đường vào sa mạc không dễ đi, họ phải chuẩn bị thật kĩ càng hơn nữa.
Lục Hành nhếch môi, mang quyết định này ra bàn luận với hai anh em Tra Can Ba La.
Hai người nghe rồi cau mày. Nhưng sau khi cẩn thận nghe Lục Hành phân tích thì cũng cảm thấy, nếu muốn ra khỏi thành, chỉ sa mạc là có thể giúp họ tránh khỏi bị đuổi bắt.
“Nếu như vậy, chúng ta phải chuẩn bị ngay. Ngày mai ta sẽ ra khỏi thành âm thầm liên lạc với những tộc nhân bên ngoài, hỏi họ xem có chịu đi cùng chúng ta hay không. Rời khỏi Đại Đô, đợi tới biên giới rồi, ở đó đất rộng người thưa, kiểu gì chả tìm được chỗ náu thân. Nếu đi vào sa mạc, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị thật đầy đủ.” Tra Can Ba La nói.
Cáp Nhĩ Ba La nhíu mày: “Việc này thì khá dễ, nhưng phải làm sao mới có thể lặng lẽ dẫn hai người ra ngoài?”
Tần Nghi Ninh nhếch đôi môi tái nhợt, hồi sau mới nói: “Điệu hổ ly sơn.”
Lục Hành mỉm cười gật đầu: “Anh hùng đúng là nghĩ giống nhau.”
Tang lễ của Khả Hãn được làm vô cùng long trọng, nhưng cũng bởi vì quá đột ngột mà có vẻ không được quá chu đáo.
Bởi vì thành viên trong hoàng thất Tác - ta đã chết hết từ thời A Na Nhật còn là Nhiếp chính vương, đến giờ không còn một ai sống sót, lại thêm cái danh anh dũng và nhân nghĩa của Tư Cần chình ình ra đó, đám triều thần nghiêng hết về phía ủng hộ Tư Cần lên ngôi.
Sau thời gian chuẩn bị ngắn ngủi, nghi thức kế vị long trọng được tiến hành, quân quyền trong tay, lòng người hướng về, cơ hồ không cần mất quá nhiều sức lực, chính quyền Tác - ta đã nằm vững trong tay Tư Cần.
Tư Cần lên ngôi, việc đầu tiên là đổi niên hiệu thành Kiến An, bởi vì Tư Cần họ Ô Đặc Kim nên được gọi là “Ô Đặc Kim Hãn”, cũng viết hịch văn, thề phải báo thù cho A Na Nhật Hãn, lệnh cả nước truy bắt hung thủ sát hại A Na Nhật Hãn. Lại gửi quốc thư cho Đại Chu, lên án mạnh mẽ việc người Đại Chu sát hại A Na Nhật, cũng tuyên bố nợ máu nhất định phải trả bằng máu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thù hận của bách tính Tác - ta bị khơi dậy. Mọi mặt, mọi người thề thốt báo thù cho A Na Nhật. Mặt khác, dân chúng lại vô cùng xúc động trước sự nhân từ của Ô Đặc Kim Hãn, lòng dân đoàn kết hơn bao giờ hết, tất cả người Tác - ta đều ca ngợi Ô Đặc Kim Hãn anh minh thần võ.
Ngay trong tình cảnh thanh thế lên cao này, một chạng vạng tối, Tư Cần nhận được hồi báo của thuộc hạ nói đã phát hiện tung tích của Lục Hành và Tần Nghi Ninh, còn bao vây quanh nơi họ đang ở.
Tư Cần nghe vậy thì lập tức hạ lệnh: “Bắt sống bọn chúng về đây. Bản Hãn phải lăng trì bọn chúng để tế linh hồn A Na Nhật Hãn trên trời có thiêng.”
“Dạ!” Thuộc hạ tuân lệnh, vừa định xoay người rời đi thì Tư Cần đã nói: “Đợi đã, bản Hãn đích thân tới đó.”
Tư Cần đổi một cái áo khoác nhẹ, đoạn dẫn người đi về nơi được hồi báo. Tất cả vệ binh và tùy tùng đều âm thầm cảm khái Tư Cần và A Na Nhật Hãn quả đúng là vợ chồng tình thâm.
Nơi họ chạy tới là một tòa viện vắng vẻ ở phía Nam thành. Thấy bốn phía đều là người bên mình, trong viện lại là một mảnh đen nhánh, Tư Cần cười lạnh một tiếng rồi giục ngựa tiến lên: “Bắt hết người bên trong ra đây cho ta.”
“Dạ!”
Mọi người hô hào tiến lên, dễ dàng xông vào trong nhà.
Chỉ lát sau, trong nhà liền vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Không lâu sau, dưới ánh trăng xen lẫn ánh tuyết, dễ dàng thấy hai bóng dáng một cao một thấp được đẩy ra.
Có lẽ đã trải qua thời gian dài lưu lạc, phải cố lắm mới nhận ra món đồ hai người này đang mặc từng là vải gấm cực tốt, nhưng giờ chúng đều đã rách rưới, tóc cũng lôi thôi xõa xượi.
Tư Cần nói bằng tiếng Đại Chu: “Lục Nhị gia, vốn bản Hãn còn nghĩ ngươi là bằng hữu có thể đáng để kết giao, còn tin tưởng ngươi như thế. Không ngờ ngươi lại không nhận ân, vì một nữ nhân mà bội tín bội nghĩa. Đúng là khiến bản Hãn thất vọng.”
“Lục Hành” cúi đầu, cơ thể hơi run run.
Tư Cần nheo mắt, lập tức cảm thấy có chỗ không đúng.
Hắn xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, sải bước tiến lên túm tóc “Tần Nghi Ninh”, nhưng đập vào mắt lại là gương mặt đầy sẹo của một người phụ nữ.
Trong mắt phụ nhân kia chất đầy hận ý, con dao găm giấu trong tay áo lập tức đâm tới.
Tư Cần giận dữ, lập tức hiểu ra mình đã bị lừa, liền hung dữ đạp mạnh một cú vào người người phụ nữ kia. Dao găm còn chưa kịp đâm vào da thịt Tư Cần, phần xương trước ngực người phụ nữ đã lõm xuống, cơ thể bị đá bay ra xa hai trượng, hộc máu chết luôn tại chỗ.
“Lục Hành” vóc dáng cao hơn cạnh đó sợ tới phát run, lập tức ngã ngồi ra đất.
Tư Cần túm lấy cổ áo hắn nhấc người lên, phát hiện đây là một ông lão tuổi chừng năm, sáu mươi, còn bị mù một bên mắt.
“Hay cho tộc Di Nặc! Nhanh lên, lập tức phái người đi đóng cửa thành! Ngay bây giờ!”
“Tuân lệnh!”
Tên tùy tùng chạy thật nhanh tới bốn cửa thành báo tin như có lửa đốt mông.
Vietwriter.vn
Nhưng bây giờ vừa mới tới thời gian đóng cửa thành, vệ binh thủ thành cũng không hề phát hiện điều gì khác thường, càng không thể nhớ được rốt cuộc hôm nay có người nào ra vào, chỉ đành bắt đầu kiểm tra nghiêm khắc hơn từ giờ.
Nghe bẩm báo, Tư Cần lập tức hạ lệnh: “Tới nơi đóng quân của tộc Di Nặc ngoài thành, bắt hết chúng về đây cho bản Hãn!”