Tiêu Yên có dự cảm kẻ này không phải là Phượng Húc, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Lần trước bị Phượng Húc bắt, mặc dù không biết thế nào, nhưng rơi vào trong tay y không cần lo lắng về tính mạng, bới Phượng Húc không có lòng hại người.
Nhưng lúc này lại không giống, nàng có dự cảm mãnh liệt, như là bị ném vào vực sâu vô tận, xung quanh là hàn băng lạnh thấu xương, giơ tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không biết, thứ gì cũng không thấy.
Tiêu Yên: Ngươi có thể nói cho ta biết, lúc này ta có bao nhiêu phần trăm chạy thoát?
Hình như hệ thống tỷ đang đắn đo suy nghĩ xem có nên nói thật với nàng hay không.
Tiêu Yên: Nói cho ta biết đi, để ta còn chuẩn bị.
Tiêu Yên cảm thấy nàng nghe có tiếng thở dài bên tai.
[Hệ thống]: nhiệm vụ cấp năm sao, độ khó sáu sao.
Một câu nói ngắn ngủi bao hàm nhiều ý, còn đường kế tiếp Tiêu Yên phải đi có bao nhiêu khó, độ khó sáu sao, nàng lẻ loi một mình, không… còn thêm một con rắn nhỏ, làm sao để còn sống mà chạy đi?
Tiêu Yên sờ lên trái tim đang đập nhanh hơn bình thường, nàng biết đây là do sợ hãi mà ra.
Loại sợ hãi này giống như kê kiếm trên cổ, đã rất nhiều năm không gặp.
Trước đó là lúc mười ba tuổi, Triệu thị mua một đám du côn, cố gắng cường bạo lấy đi trong sạch của nàng, làm cho nàng không còn nơi đặt chân trong Tiêu gia.
Khi đó, thiếu nữ nếu bị mất trong sạch còn đáng sợ hơn so với chết.
Cũng may lúc ấy nàng cơ trí khiến đám người đó thả lỏng, thừa dịp bất ngờ lấy trâm đâm mù mắt một người trong đó, mặc kệ y phục rách nát mà thất hồn lạc phách chạy ra.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc đó, nàng đều cảm thấy trừng phạt Triệu thị như thế là quá nhẹ.
Tiêu Yên mạnh mẽ nhéo đùi một cái, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.
Thời điểm tuyệt vọng như thế nàng còn vượt qua được, tình huống bây giờ chưa rõ ra sao thì sợ cái gì, cùng lắm thì… chết.
Tình thần phấn chấn trở lại, không sợ, nhất định không có chuyện gì, nàng vẫn còn sống tốt, chỉ cần còn sống nhất định có biện pháp.
Tiêu Yên lấy thanh chủy thủ khảm bảo thạch ở trong ngực ra, hôm nay thu dọn đồ đạc nhìn thấy nó, là quà đáp lễ Phượng Húc tặng nàng.
Nhìn bảo thạch trên chuôi là biết thanh chủy thủ này đáng giá mức nào, kiểu dáng lại đẹp mắt, khéo léo tinh xảo, cho nên Tiêu Yên rất thích, liền mang theo bên mình.