Nàng xắn ống quần lên, xé một đoạn vải thật dài từ áo trong, buộc thanh chủy thủ lên bắp chân, thứ này nhìn thì đẹp mắt nhưng dùng không được, có lẽ ở thời khắc mấu chốt thật có thể cứu nàng một mạng cũng nên.
Trong buồng xe tối tăm, dạ dày thì cồn cào, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Yên chịu không nổi, dùng sức gõ tấm ván gỗ, quát tháo: “Con mẹ nhà ngươi nếu còn sống thì hô lên một tiếng cho cô nãi nãi biết, ni mã, có ai trói người như ngươi không?”
“Ngươi chờ đó, lão tử mà chạy thoát, nhất định lấy đao cắt từng miếng thịt trên người ngươi cho chó ăn, thiên đao vạn quả.”
Bánh xe đụng vào tảng đá, cơ thể Tiêu Yên thoáng nhào một cái, đầu đụng trúng đỉnh xe.
Đau đến nước mắt trào ra, Tiêu Yên lấy tay che gáy, “Có phải muốn giết người không hả, có phải lớn lên xấu hơn cả quỷ, cho nên nhìn thấy mỹ nhân mới sinh ra tâm lý biến thái?”
“Mả cha ngươi nếu không mở miệng, lão tử nguyền rủa ngươi sinh nữ nhi không có x, nguyền rủa lão bà ngươi cưới ngày ngày đều là tân nương người ta, nguyền rủa ngươi không thể khống chế đại tiểu tiện…”
Tiêu Yên càng mắng càng hăng, lời thô tục mức nào cũng thốt ra, đến mức nỗi sợ hãi cũng bị cuốn đi theo, sau khi phát hiện tình huống này, nàng rất ngạc nhiên và mừng rỡ.
Người không biết không sợ, trong lòng có sợ hãi, chính là thua một bước, nhất định phải xua tan nỗi sợ, tạo lại lòng tin.
Tiêu Yên mắng tới rát cổ, đốn nỗi không thốt ra nổi âm thanh nữa, xe ngựa mới dừng lại.
Nàng lập tức ngồi thẳng người, tay phải sờ Tiểu Hồng, tay trái đặt lên chủy thủ.
Nếu tính huống kế tiếp có gì bất trắc, lập tức để Tiểu Hồng cắn kẻ kia, nếu không được thì cho cổ hắn một đao.
Trận địa sẵn sáng đón địch, hồi hộp lo lắng, Phanh, tấm ván gỗ bịt cửa bất thình lình bị người ta dùng lực cứng rắn phá vỡ.
Mà thiết chùy giống như nắm đấm chỉ cách Tiêu Yên không tới hai phân, nàng có thể cảm giác được sát khí đang vỗ vào mặt, khiến nàng rợn tóc gáy…