Tiêu Yên nuốt khan vài ngụm nước miếng, cơ thể vô thức lui về phía sau.
Thiết chùy kia to hơn cả mặt nàng, nếu như vừa rồi đánh trúng mặt, vậy… không dám nghĩ tới, … thượng đế, ta phải về nhà.
Ánh sáng bên ngoài ùa tới, nhưng không quá sáng, chỉ đủ để Tiêu Yên thấy đám người lố nhố chân to cách đó không xa.
Khẽ xoa Tiểu Hồng rồi buông tay ra, nếu là một người, có thể để Tiểu Hồng ra tay, nhưng nhiều người như vậy… hay là tìm cơ hội khác đi.
Sau đó lại bang lên vài tiếng bốp bốp, tấm ván gỗ bị gõ thành một cái lỗ to có thể chui vừa.
Cổ chân nàng bị tên kia kéo ra như kéo một con gà.
Lúc xuyên qua cái lỗ ván kia, cơ thể bị dăm gỗ đâm tạo thành vài vết máu.
Đau đớn khiến Tiêu Yên nhíu chặt lông mày, cố gắng không rên ra tiếng.
Thiết Quyền kéo nàng ra ngoài rồi tiện tay ném trên đất, cơ thể mềm mại đập vào đất cứng rắn, giống như đụng vào mặt sắt, đau như vỡ nát.
Tiêu Yên đau a, ni mã, mới bao nhiêu thời gian, khiến nàng chịu tội đến mức này, nàng phải nhìn một chút cái kẻ trói nàng rốt cuộc là ai.
Tiêu Yên tức giận nghiến răng ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi rồi.
Dựa vào, lão thiên gia a, ngài xác định kẻ bắt nàng là con người, mà không phải Vượn người chưa tiến hóa hoàn toàn?
Vượng người thân cao chừng hai mét, cứ như một tòa núi cao chắn tầm mắt Tiêu Yên.
Ánh sáng chạng vạng có chút mờ ảo, Tiêu Yên nhìn không rõ tướng mạo kẻ kia, nhưng điều duy nhất có thể xác định là hắn rất tối, rất tối…một thân sát khí.
Nếu như không phải còn hai con mắt chớp chớp, người như vậy đi trong đêm tối nhất định không ai nhìn thấy.
Tiêu Yên liếc nhìn bốn phía, phát hiện đây là nơi hoang dã, xung quanh là cỏ lau cao vút.
Cách đó không xa có một chiếc thuyền, mà… kẻ bắt nàng, khiến nàng không có chút đầu mối nào.
Chỗ này bốn phía không có bóng người, cực kì hoang vu, nếu như… nếu thư thực sự hủy thi diệt tích, tiền dâm hậu sát gì đó, sẽ chẳng ai phát hiện.