Đêm nay là đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, Lục Tử Minh nhanh chóng đẩy Lục Minh Vũ cho ông bà nội chăm sóc.
Anh về phòng tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa thơm nức.
Sau đó còn cẩn thận đốt nến thơm, nằm sẵn trên giường đợi Hạ Vy đến lâm hạnh.
Hạ Vy từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy ánh sáng mập mờ của nến dẫn tới giường ngủ, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tử Minh ngậm bông hoa hồng trong miệng, cô không nhịn được bật cười.
“Bảo bối, anh làm trò gì vậy.
Sao không bật đèn lên.”
Lục Tử Minh bị dội gáo nước lạnh, mặt mũi đen ngòm.
“Em chả biết lãng mạn là gì cả.
Có thấy anh yêu của em quyến rũ không.”
Hạ Vy cố tình làm ngơ, mắt đảo quanh phòng.
“Con trai em đâu rồi.”
“Anh ném nó sang cho bố mẹ chăm sóc rồi.
Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi.”
Nói rồi anh kéo tay cô ngã lên người anh.
Hạ Vy chống tay lên ngực anh, cố tình không hiểu ý anh.
“Nào, tránh ra để em đi chơi với con..”
Lục Tử Minh nào để miếng ăn đến miệng rồi còn mất, anh giữ chặt eo cô, bàn tay không thành thật xoa nắn bờ mông tròn trịa.
“Bé à, anh nhịn đói gần một năm nay rồi.
Em không thương anh sao.”
Hạ Vy mặc kệ bàn tay anh càn rỡ, cô khẽ cúi xuống cắn nhẹ vào tai anh, hơi thở đầy quyến rũ.
“Anh đói lắm sao..”
Lục Tử Minh làm mặt đáng thương, gật gật đầu.
Hạ Vy đưa đôi tay nhỏ khẽ trêu đùa ngực anh.
“Nhưng con em cũng đói rồi.
Đến giờ cho Tiểu Vũ ăn rồi.
Em đi cho con bú đã.”
Lục Tử Minh nói nhẹ cô không nghe, vậy thì anh phải dùng biện pháp mạnh, xoay người đè cô xuống giường, bàn tay lật mở vạt áo tiến vào trong.
Hạ Vy bị bàn tay anh càn rỡ trêu đùa, sớm đã giơ tay xin hàng.
Cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào, vô lực mặc kệ anh bắt nạt.
Lục Tử Minh thấy cô chịu khuất phục, anh cũng không cần nhịn nữa, cúi xuống hôn lấy đôi môi căng mọng.
Bàn tay anh vội vã tiến vào bên trong, xoa nắn đôi đồi núi cao ngất.
Hạ Vy cảm thấy trước ngực đau nhói, cô khẽ nhăn mặt kêu lên.
“Anh nhẹ thôi nào.
Có ai tranh của anh đâu.”
Lục Tử Minh vẫn vùi đầu vào ngực cô, miệng lẩm bẩm vài câu.
“Ai bảo không có ai tranh.
Bình thường vẫn có thằng nhóc trẻ ranh tranh với anh đấy thôi..”
Hạ Vy dở khóc dở cười.
Ai ngờ đâu một đại uý quân đội cao cao tại thượng như anh lại đi ghen với con trai của mình chứ.
“Con anh mà anh còn ghen được.”
“Rõ ràng cái này là của anh.
Em cũng là của anh.
Ai cũng không được tranh.
Cho dù là Tiểu Vũ cũng không được.”
Ngậm mút bầu ngực đến sưng đỏ, đôi môi anh hôn dần xuống phía dưới, đến khi vật cản cuối cùng trên người bị anh cởi bỏ, Hạ Vy đã thở hổn hển, khó chịu vặn vẹo thân mình.
Lục Tử Minh nhìn chằm chằm vào khu vườn bí mật gần một năm nay chưa được anh khai phá, không nhịn được vùi đầu mình vào đó.
Hạ Vy lập tức cong người, bàn tay luồn vào mái tóc anh giữ chặt lấy, miệng bật ra tiếng nức nở.
“Ưm...!Tử Minh...hức...”
Thân thể cô vì nhiễm mùi dục vọng mà đỏ bừng.
Cô bị Lục Tử Minh dùng lưỡi trêu đùa đến mức đạt cao trào, trước mắt là một mảng trắng xoá.
Cô không nhịn được nữa, đẩy mạnh anh ngã xuống giường.
Lục Tử Minh nhìn cô vợ bé nhỏ đang làm loạn trên người mình, anh cũng không có ý kiến, yên lặng chờ đợi xem cô muốn làm gì.
Hạ Vy bị anh trêu đùa đến mức nóng bừng, cô ngồi trên người anh, cầm lấy dục vọng to lớn của anh vuốt ve lên xuống, đến khi cảm thấy vật cứng rắn trong tay ngày một lớn hơn, cô mới từ từ ngồi lên đó....