Màn mây mưa vần vũ kết thúc, Hạ Vy nằm sấp trên người Lục Tử Minh thở hổn hển.
Lục Tử Minh sau khi ăn no thì nằm thoải mái tới mức không muốn động, bàn tay anh vuốt ve bờ vai để lộ ra ngoài của Hạ Vy.
Hạ Vy mệt đến mức chỉ muốn chìm ngay vào giấc ngủ, nhưng cả người cô dính nhớp, không chịu nổi nữa, làm nũng với Lục Tử Minh..
“Bảo bối, bế em đi tắm...!đi tắm...”
Lục Tử Minh chiều lòng cô, bế cô vào tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, Lục Tử Minh bọc cô trong khăn tắm lớn, bế cô ra giường.
Hạ Vy đã thoả mãn chìm vào giấc ngủ, mặc kệ anh bưng mình đi lại trong phòng.
Lục Tử Minh sau khi xử lý sạch sẽ mọi thứ, mới yên ổn ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, hai người vẫn ôm nhau ngủ say, không quan tâm trời đất ra sao.
Bên dưới nhà, Lục Minh Vũ ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông bà nội, không khóc cũng không quấy.
Tô Phương Nghi cứ chốc lát lại nhìn đồng hồ, cằn nhằn.
“Hai cái đứa này làm cái gì mà giờ này còn chưa xuống.
Không định cho Tiểu Vũ ăn hay sao?”
Lục Hạo Thiên ngồi chơi với cháu nội, bâng quơ nói.
“Còn làm gì nữa.
Đêm qua là đêm tân hôn, em nghĩ chúng nó làm cái gì.”
Lục Tử Minh đã dậy từ lâu rồi, nhưng nhìn Hạ Vy vẫn còn ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Có vẻ sợi dây liên kết mẫu tử trỗi dậy, khi Lục Minh Vũ vừa khóc đòi ăn, thì Hạ Vy cũng cựa mình tỉnh dậy.
Lục Tử Minh cúi xuống hôn lên bờ vai trần của cô.
“Vợ dậy rồi à..”
Hạ Vy nghe danh xưng lạ lẫm, khẽ đỏ mặt.
Lục Tử Minh thấy vậy bật cười..
“Vợ anh xấu hổ sao?”
“Bảo bối, đỡ em dậy nào.”
Hạ Vy định xoay người ngồi dậy, nhưng cơn đau từ eo lưng truyền tới khiến cô không thể động đậy, đành mặt dày nhờ vả tên đầu xỏ kia.
Lục Tử Minh cũng vội vàng đỡ cô ngồi dậy, sau đó tự mình đánh răng rửa mặt cho cô, rồi mới đỡ cô xuống nhà.
Dưới nhà, Lục Minh Vũ đã khóc thảm thương, Hạ Vy vội ôm con vào lòng, hôn túi bụi lên mặt cậu nhóc.
Tô Phương Nghi nhìn thấy con trai lập tức cằn nhằn.
“Con có biết thằng bé khóc bao lâu rồi không.
Làm bố rồi mà chả có ý tứ gì cả.”
Lục Tử Minh cười cười..
“Mẹ có thể pha sữa ngoài cho nó mà..”
Sau khi cho Lục Minh Vũ ăn no, Hạ Vy bị Lục Tử Minh kéo ra ngoài.
Xe lướt qua đường phố nhộn nhịp, dừng lại tại trung tâm thành phố.
Hạ Vy ngơ ngác mặc bản thân bị anh kéo đi.
Hai người dừng chân trước một nhà hàng sầm uất, Hạ Vy nhướng mày nhìn Lục Tử Minh.
“Đây là...”
“Đây là quà tân hôn anh tặng em.
Em xem có thích không?”
Thời gian trước đó anh đi sớm về khuya chính là để chuẩn bị nhà hàng riêng tặng cô.
Hạ Vy đã vượt qua cú sốc tâm lý, cô đã sẵn sàng quay trở lại với công việc, đam mê.
Có điều bây giờ cô đã có chồng con, không thể quay lại Pháp phát triển sự nghiệp được.
Thế nên Lục Tử Minh sẵn sàng mở đường, tạo điều kiện cho cô thoả niềm đam mê.
Hạ Vy ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, hốc mắt đỏ bừng.
Cô không ngờ Lục Tử Minh lại tâm lý đến vậy.
Quả thật cô rất muốn quay lại làm đầu bếp, nhưng bây giờ có quá nhiều thứ phải lo, nên cô đành ngậm ngùi đóng kín đam mê.
Cũng may Lục Tử Minh chuẩn bị trước, Lục Minh Vũ cũng không quá quấn quýt lấy cô, nên cô có đủ thời gian và không gian để phát triển sự nghiệp.
Quan hệ của Lục gia tương đối rộng, lại càng thuận lợi cho cô...