Sau khi nghe rõ mọi chuyện từ Tần Lan, Tần Thiên Bảo như người mất hồn rời khỏi phòng vip.
Tại sao ông trời lại thích trêu đùa anh như vậy..
Hạ Vy hiểu rõ mọi chuyện thì khóc nấc lên, cô vùi đầu trong ngực Lục Tử Minh, chỉ muốn khóc cho quên hết mọi chuyện.
Cuộc đời của mẹ cô đau khổ như vậy, tại sao cô còn trách móc bà chứ.
Tần Lan thất thần nhìn cánh cửa nơi Tần Thiên Bảo vừa rời đi, lại nhìn Hạ Vy đang vùi mặt trong ngực Lục Tử Minh, bà nghẹn ngào..
“Mẹ xin lỗi..
mẹ là người mẹ tồi tệ..
không xứng đáng làm mẹ của hai con...!mẹ xin lỗi..”
Tần Thiên Bảo rời khỏi nhà hàng thì lập tức chui vào quán bar, anh điên cuồng uống rượu, vừa uống vừa nhớ lại ngày tháng khó khăn thời thơ ấu.
Mẹ anh khi đó đã phải mạnh mẽ thế nào mới có thể rời bỏ chồng con, rời bỏ danh phận tiểu thư Tần gia để ở bên bảo vệ anh.
Rồi anh lại nhớ đến Hạ Vy, đó là em gái cùng mẹ khác cha với anh mà, sao anh có thể khốn nạn đem lòng yêu em gái mình được chứ.
Khi Nhan Mạt tìm đến, Tần Thiên Bảo đã vùi mình trong rượu mà khóc nấc lên.
Nước mắt của người đàn ông, phải đau khổ thế nào mới có thể rơi xuống.
Nhan Mạt thở phào, đỡ anh lên.
Tần Thiên Bảo như đứa trẻ, vùi mặt vào ngực cô, đau khổ.
“Mạt Mạt, anh là thằng khốn nạn.
Tại sao anh lại có thể giành mẹ với em gái mình.
Lại còn có thể đem lòng yêu em gái của mình nữa chứ..”
Nhan Mạt nhìn anh buồn, trái tim cô cũng chẳng dễ chịu hơn..
“Mọi chuyện đã qua rồi.
Không ai trách anh cả.
Anh với Hạ Vy đều không biết gì.
Không biết là không có tội.
Đừng khóc nữa..”
Trước khi tìm đến đây, Nhan Mạt đã nghe qua mọi chuyện.
Cô không thể ngờ Paul và Hạ Vy lại là anh em cùng mẹ khác cha.
Bảo sao tài nấu ăn của hai người lại giỏi như vậy.
Có thể là do gen di truyền chăng...!
Tần Thiên Bảo vẫn ôm chặt Nhan Mạt khóc nức nở, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên nhìn Nhan Mạt, sau đó cúi xuống, tìm đúng vị trí môi cô mút chặt lấy.
Nhan Mạt hoàn toàn ngơ rồi, hai người chưa có cử chỉ nào thân mật quá như vậy, nhiều nhất chỉ là ôm thôi.
Dạo gần đây không biết Paul bị làm sao, anh rất thích ôm cô, mà Nhan Mạt cũng không đẩy anh ra.
Giống như lúc này đây, dù giật mình đến mấy, Nhan Mạt cũng không có cách nào đẩy anh ra cả.
Tần Thiên Bảo cảm nhận cơ thể Nhan Mạt cứng đờ, anh cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục thăm dò sâu hơn, lưỡi anh cạy mở hàm răng cô, tham lam tiến vào trong, mắt chặt lấy.
Đến khi Nhan Mạt không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra.
Tần Thiên Bảo buông tha cho môi cô, quyến luyến hôn dần xuống cổ cô.
Nhan Mạt run rẩy bị anh đè xuống dưới ghế..
“Paul...!anh làm gì vậy..”
“Mạt Mạt...!cho anh có được không?”
Nhan Mạt tuy hay lớn tiếng cãi nhau với Hạ Vy, nhưng cô cũng chỉ là cô gái chưa trải sự đời, làm sao hiểu được “cho” mà anh nói nghĩa là gì.
Nhưng cô yêu anh như vậy, sẵn sàng cho anh mọi thứ mình có, nên không hề do dự mà gật đầu đồng ý.
Tần Thiên Bảo nhận được sự cho phép của cô, bàn tay lật mở vạt áo, tiến vào bên trong.
Tay anh chạm vào ngực cô, bóp nhẹ một cái làm Nhan Mạt run rẩy..
“Paul...!anh...!ưm..”
Tần Thiên Bảo không tốn chút sức lực nào đã cởi được quần áo trên người cô ra.
Anh vùi đầu vào ngực anh, miệng lẩm bẩm..
“Mạt Mạt..
gọi anh là Thiên Bảo...”
Bàn tay anh cũng mò xuống thăm dò vào nơi bí ẩn dưới hạ thân cô.
Nhan Mạt không nhịn được khẽ bật ra..
“Thiên Bảo...ưm...”
Giây phút anh tiến vào, Nhan Mạt cảm thấy người đau như bị chẻ ra làm đôi.
Tần Thiên Bảo cũng không ngờ đây là lần đầu của cô.
Anh đơ trong giây lát, sau đó ổn định tinh thần, bắt đầu nhẹ nhàng ra vào.
Cũng may đây là phòng vip của quán bar, bên ngoài là tiếng nhạc sập xình, bên trong là một bản hoà tấu giữa tiếng rên rỉ và thở dốc của cả hai...