Hạ Vy đã khóc đến ngất đi, cô được Lục Tử Minh bế về Lục gia.
Trước đó, anh cũng cho người sắp xếp chỗ ở cho Tần Lan.
Mọi chuyện đều được giấu kín, kể cả Lục gia lẫn Hạ Đại Lâm đều không biết.
Đêm xuống, Hạ Vy giật mình tỉnh dậy, cô vẫn nằm yên lặng trong lòng Lục Tử Minh, được vòng tay rộng lớn của anh che chở.
Cô đã có gia đình riêng, có người sẵn sàng bảo vệ cô cả đời này.
Còn mẹ cô thì sao? Bà vẫn một thân một mình, phải chịu nỗi tủi nhục thế nào để kiên cường sống tiếp.
Nghĩ đến đây, Hạ Vy lại buồn bã oà khóc.
Lục Tử Minh đang ngủ, cảm nhận ngực mình ẩm ướt, còn nghe được tiếng thút thít bên cạnh.
Anh vội bật dậy, ôm chặt Hạ Vy, bàn tay lau nước mắt cho cô.
“Vợ sao thế.
Vừa rồi vẫn tốt mà.
Sao lại khóc rồi.”
Hạ Vy đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Lục Tử Minh.
“Bảo bối...!em muốn đi thăm mẹ em..”
“Được, nhưng để mai đi có được không.
Bây giờ đã muộn rồi.
Mẹ còn phải nghỉ ngơi..”
Hạ Vy lặng lẽ gật đầu, cô đã suy nghĩ kĩ rồi.
Cuộc đời mẹ cô đã bất hạnh như thế.
Tuy rằng mẹ cô bỏ rơi cô thật, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của cô, là người mang nặng đẻ đau, chịu khổ sở để sinh ra cô.
Nên Hạ Vy không cách nào giận bà được.
Từ giờ cô sẽ cố gắng chăm sóc bà thật tốt.
Nếu có thể thì để bố mẹ cô tái hợp, như vậy hai ông bà cũng đỡ buồn tủi.
Lục Tử Minh dỗ cô nín, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
“Vợ ơi, đi ngủ nhé.”
“Nhưng mà em đói..”
Lục Tử Minh đánh nhẹ vào đầu mình, từ lúc ở nhà hàng trở về, cô luôn trong tình trạng thất thần, bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Bây giờ đói là phải.
Hai người kéo nhau xuống bếp.
Lục Tử Minh để Hạ Vy ngồi trên ghế, còn mình thì xắn tay vào bếp.
Có điều, Hạ Vy không được yên ổn giây phút nào cả.
Cứ một lát Lục Tử Minh lại thò đầu ra hỏi..
“Vợ ơi, cái này làm thế nào.”
“Vợ ơi, cái này rửa thế nào.”
“Vợ ơi..”
Hạ Vy không nhịn nổi nữa, tiến tới cướp lấy con dao trên tay Lục Tử Minh, đuổi anh ra ngoài.
Cô làm rất nhanh, chỉ phút sau, hai bát mì gà thơm nức đã được ra lò.
Lục Tử Minh vốn không hề đói, nhưng đồ ăn vợ làm, có chết anh cũng phải ăn, liền ngồi xuống ăn sạch.
Hạ Vy đã quá bữa, chỉ ăn vài miếng là không ăn được nữa.
Tất cả đều được dồn qua cho Lục Tử Minh, anh cũng vui vẻ chấp nhận.
Bảo sao mọi người cứ nói lấy vợ xong là béo, anh cảm thấy mình sắp thành heo quay rồi.
Sáng hôm sau, Nhan Mạt cựa quậy thân mình, khó khăn mở đôi mắt cay xè ra.
Cô chỉ khẽ động đậy một chút, mà toàn thân đã mềm nhũn, còn cảm giác đau như bị xe nghiến qua, cô mới nhớ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua.
Nhìn lại bản thân, thấy mình đang nằm trong lòng Tần Thiên Bảo, hai người chen chúc nhau nằm trên sofa, Nhan Mạt đưa tay đánh thức ngồi nằm bên dưới.
“Thiên Bảo...!dậy đi..”
Ngày hôm qua bị anh ép gọi cái tên này nhiều lần, bây giờ cô đã không còn ngượng miệng nữa.
Tần Thiên Bảo cau mày mở mắt ra, sau đó ôm chặt cô đảo vị trí, để cô nằm dưới thân mình.
“Vẫn sớm, ngủ thêm chút nữa..”
Nhan Mạt nào muốn đánh thức anh, chỉ là cô không thể động đậy được, muốn lấy quần áo mặc vào nhưng không thể, mới đành đánh thức anh dậy.
“Thiên Bảo, đừng đè vào em..
đau chết đi được..”
Tần Thiên Bảo nghe vậy vội vàng tỉnh lại, lật trái lật phải kiểm tra thân thể Nhan Mạt.
Toàn thân cô bây giờ đầy dấu xanh xanh tím tím, là tác phẩm đêm qua anh tạo thành, càng nhìn càng thấy mê hoặc.
Nhan Mạt bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô mơ hồ cảm nhận bộ phân nào đó đè vào đùi cô đã có phản ứng, vội đẩy anh ra.
“Mau lấy quần áo cho em..”
Tần Thiên Bảo bị cô đẩy ra, khẽ hắng giọng, ngoan ngoãn lấy quần áo mặc vào cho cả hai.
Sau đó bế cô một đường từ quán bar ra xe.
Nhan Mạt xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, thề chết cũng không chui ra...