Hạ Vy vẫn luôn ấp ủ trong mình ước muốn bố mẹ cô quay lại với nhau.
Một mình cô không giải quyết được gì, nên đành ăn vạ Lục Tử Minh, nhờ anh giúp đỡ.
“Anh bày cách cho em, nhưng lỡ bố mẹ vợ trách anh thì sao..”
“Không sao, em thay anh gánh.”
Cách của Lục Tử Minh cũng rất đơn giản, đó là lừa hai người họ đi hẹn hò.
Hạ Vy cho rằng cách này rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn muốn thử, nhỡ hai người thành công thì sao..
Cuối tuần, Hạ Vy liền bám theo Tần Lan, mè nheo đòi bà đi shopping cùng.
Tần Lan ban đầu không muốn đi, nhưng vì con gái cứ bám dính lấy bà, nên bà đành gật đầu đồng ý.
Bên này, Lục Tử Minh hớn hở kéo Hạ Đại Lâm đi ăn.
Anh đã tính toán trước bố vợ sẽ không đồng ý, nên anh đã mang Lục Minh Vũ ra làm mồi nhử.
Hạ Đại Lâm thấy cháu ngoại, lập tức gật đầu đồng ý.
Hạ Vy và Lục Tử Minh đã thông đồng từ trước, hai bên cùng hẹn nhau tới một trung tâm thương mại.
Hạ Vy cùng Tần Lan đang chọn quần áo thì cô kêu đói, Tần Lan cũng chiều theo con gái mà đi vào nhà hàng.
Nhân viên đã được Lục Tử Minh dặn trước, thấy hai người liền dẫn thẳng vào phòng anh đã đặt trước.
Cánh cửa mở ra, Hạ Vy liền nhào thẳng vào lòng Lục Tử Minh.
“Bảo bối, em nhớ anh chết mất.”
Nói rồi còn cọ cọ vào ngực anh mấy cái.
Lục Tử Minh cười khẽ, vuốt tóc cô, sau đó dịu dàng hỏi.
“Nay đi shopping có mệt không?”
Hạ Vy lắc lắc đầu.
Hai người chỉ mải ân ái, đâu biết đằng sau là một cuộc gặp gỡ xúc động.
Tần Lan như đứng hình, nhìn người đàn ông đã hai mươi năm chưa gặp..
“Đại...!Đại Lâm...”
Hạ Đại Lâm cũng chẳng khá khẩm hơn, tuy rằng ngày nào ông cũng dừng xe trước biệt thự bà đang ở, nhưng hôm nay mới được nhìn thấy trực diện.
“Lan..”
Hạ Vy chớp chớp mắt, để giảm bớt sự ngại ngùng, cô kéo hai người ngồi xuống, còn đặt Lục Minh Vũ ngồi lên đùi Hạ Đại Lâm, còn vợ chồng cô ngồi ở phía đối diện.
Hạ Đại Lâm khẽ hắng giọng.
“Trò này do con bày ra hả..”
“Con làm gì đâu.
Chẳng phải ngày nào bố cũng quan sát mẹ từ xa sao.
Con chỉ tạo điều kiện cho hai người thôi.”
“Hừ, bảo sao hôm nay thằng nhóc kia lại gọi bố đi ăn..”
Hạ Vy cười hì hì, tựa đầu vào ngực Lục Tử Minh.
“Mẹ, mẹ cho Tiểu Vũ ăn giúp con nhé..”
Vậy là cả buổi hôm đó, Hạ Đại Lâm và Tần Lan một người ôm, một người đút cho Lục Minh Vũ.
Cũng may Lục Minh Vũ khá phối hợp, lần nào bà ngoại đưa thìa tới cũng há miệng ngoan ngoãn nuốt vào.
Hạ Vy ngồi phía đối diện cười tủm tỉm.
“Hai người cứ như vợ chồng già chăm sóc con nhỏ ý nhỉ.”
Lục Tử Minh lập tức phụ hoạ.
“Họ là vợ chồng mà.
Con nói đúng không bố.”
Hạ Đại Lâm ho khẽ, còn mặt Tần Lan đã đỏ bừng.
Hạ Vy lại được đà trêu chọc.
“Mẹ lớn tuổi rồi còn ngại gì nữa.
Ui trời, còn đỏ mặt nữa kìa.”
Hạ Đại Lâm lườm cô.
“Không được trêu chọc mẹ con nữa.”
“Bênh nhau ghê quá nhỉ.
Bảo bối, anh xem bố em bắt nạt em kìa.”
Lục Tử Minh yêu chiều hôn nhẹ lên môi cô, an ủi.
“Bố nói đúng rồi đó.
Em đừng trêu mẹ nữa.”
Hạ Vy lè lưỡi, gật gật đầu.
Hôm nay như vậy là đủ rồi.
Vợ chồng cô nên tránh mặt cho họ có không gian riêng tư.
“Tiểu Vũ, ra mẹ bế nào.
Bảo bối, em no rồi.
Em muốn về đi ngủ.”
Lục Tử Minh hiểu ý, liền ôm vợ con rời đi.
Hi vọng hai người họ gạt bỏ hiểu lầm mà quay về bên nhau.
Như vậy tất cả đều vui..