Cứ như vậy, dưới sự đẩy thuyền nhiệt tình của Hạ Vy, Han Đại Lâm và Tần Lan dần dần gỡ bỏ hiểu lầm và ngại ngùng.
Thậm chí, trong một lần đi công tác, Hạ Đại Lâm bị bệnh, Tần Lan còn không quản đường sá xa xôi đến tận nơi chăm sóc ông.
Hạ Vy biết tin hết sức vui mừng.
Công sức của cô đã được đền đáp rồi.
Lục Tử Minh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Vy, vì đã không cho cô một hôn lễ như mơ.
Hôm nay, anh đã có cơ hội bù đắp.
Ngày hôm nay, nhà họ Lục hân hoan chuẩn bị lễ cưới cho Lục Tử Minh và Hạ Vy.
Lục Minh Vũ được bố mẹ mặc cho bộ vest xám, nhìn vô cùng bảnh bao.
Hạ Vy bị Lục Tử Minh gọi dậy từ sớm, cô mắt nhắm mắt mở vùi đầu vào chăn, nhất quyết không dậy.
“Không cưới nữa, để cho em ngủ..”
Lục Tử Minh bật cười, cúi xuống hôn lên mặt cô.
“Vợ sao thế.
Em mệt à..”
“Anh thừa biết lí do tại sao em thành ra thế này mà..”
Hạ Vy xoay người, vùi mặt vào chăn, vô tình để lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Lục Tử Minh cười cười, kéo chăn lên cho cô.
Quả thật là lỗi do anh, đêm qua anh không kiềm chế được, hành hạ cô đến nửa đêm.
Hạ Vy mệt mỏi dựa vào người Lục Tử Minh, mặc anh đưa cô vào vệ sinh cá nhân.
Trong lúc hé mắt, cô nhìn thấy Lục Minh Vũ đẹp trai ngời ngời ngồi trong lòng bà nội.
“Oaaa, bảo bối của mẹ đẹp trai quá...”
Lục Tử Minh mặt mũi đen ngòm, không vui lên tiếng.
“Bảo bối nào của em.
Anh mới là bảo bối của em cơ mà..”
Tô Phương Nghi trừng mắt nhìn con trai.
“Con có thôi đi không hả.
To đầu rồi mà cứ như trẻ con thế.
Đến con trai mình còn ghen được.
Nhìn xem, cháu nội của bà đẹp trai thế này cơ mà..”
Hôn lễ của cả hai diễn ra trong sự vui vẻ của hai gia đình.
Đến lúc ném hoa, không hề có màn dàn xếp nào từ trước, hoa bay thẳng đến vị trí của Tần Thiên Bảo.
Anh vô cùng ngạc nhiên, mặt ngơ ra nhìn đôi cô dâu chú rể.
Hạ Vy ôm mặt cười, quả thật rất đúng ý cô.
Cô đưa tay giật mic của MC.
“Anh, đến ông trời cũng không nhìn được cuộc sống cô đơn của anh nữa rồi.
Anh còn không nhanh cầu hôn Mạt Mạt đi.”
Nhan Mạt nghe những lời nói này mà mặt mũi đỏ ửng.
Tần Thiên Bảo nghe lời em gái, lập tức tiến đến trước mặt Nhan Mạt, từ từ quỳ xuống.
“Mạt Mạt, đồng ý lấy anh nhé..”
Hạ Vy cầm mic phụ hoạ.
“Mạt Mạt, là mình bày trò cho anh ấy.
Cậu đừng làm mình mất mặt.”
Nhan Mạt đưa tay nhận lấy bó hoa của anh, đỏ mặt gật đầu.
Tần Thiên Bảo vui sướng, suýt chút nữa nhảy lên, ôm chặt cô vào lòng.
Hạ Vy cũng cười đến vui vẻ.
Tần Lan vỗ vai chúc mừng con trai.
“Con cũng nhanh nhanh lấy con dâu về cho mẹ đi.”
Tần Thiên Bảo gật đầu, nhìn sang Hạ Đại Lâm.
“Mẹ, mẹ đã sống vì con hai mươi năm rồi.
Mẹ cũng nên sống vì mình thôi.”
Hạ Vy cũng đồng ý.
Cô kéo Hạ Đại Lâm tới, cầm tay mẹ mình đặt vào tay bố mình.
“Anh con nói đúng đấy.
Hai người cũng nên có hạnh phúc riêng.”
Hạ Đại Lâm cầm chặt tay Tần Lan, nhìn bà cười hạnh phúc
Ba năm sau...!
“Lục Minh Vũ, bây giờ bố cho con hai sự lựa chọn.
Một là về phòng ngủ.
Hai là bố gửi con sang sống cùng chú Phong..”
Lục Minh Vũ làm tổ trong lòng Hạ Vy..
“Con ngủ với mẹ.
Bố đi chỗ khác mà ngủ..”
Lục Tử Minh nghiến răng ken két, nhìn xem, có người tranh vợ với anh mà anh không dám ý kiến gì, có điên không cơ chứ..
Hạ Vy phì cười..
“Anh không thể nhường con một chút sao..”.