Đã mấy ngày rồi Lục Tử Minh chưa gặp Tina, anh chỉ biết nhà cô ở khu Nam Vọng nhưng lại không có địa chỉ chính xác, thậm chí số điện thoại của cô anh cũng không có.
Không tìm được cách liên lạc với cô, anh thật sự bất lực rồi.
Nhìn anh trai liên tục thở dài, Lục Tử Hân không đành lòng.
Cô ngồi xuống bên cạnh, ghì tay lên cổ anh.
“Nói đi, ai làm anh trai em buồn thế này.”
“Hừ.
Tự nhiên hôm nay lại quan tâm anh.
Trời sắp sập à?”
Lục Tử Hân bị anh nói đểu, cô đập một cái lên đầu anh.
“Lục Tử Minh, anh đi chết đi.
Cái tính thối này của anh bảo sao chưa có người yêu.”
Nghe Lục Tử Hân nói, anh cứng người lại.
Chả nhẽ do tính cách của anh khó ở quá, nên Tina mới không quan tâm anh..
Đang suy nghĩ ngẩn ngơ, Lục Tử Hân vội hét lên.
Cô cầm điện thoại chạy lại..
“Tử Minh, đừng nói em không nhắc anh.
Anh chạy mau.
Mai bố đi công tác về rồi.
Anh không chạy là chết chắc..”
Lục Tử Minh bỗng nhớ tới việc xem mắt thời gian trước, anh trốn sang Pháp đã khiến bố anh không hài lòng.
Cũng may khi anh quay lại, bố anh lại đi công tác.
Ngày mai, thời gian công tác kết thúc, Lục Hạo Thiên sẽ trở về, chắc chắn sẽ tìm anh tính sổ.
Lục Tử Minh bỗng thấy lạnh sau gáy, anh không nói không rằng lên thu dọn quần áo, sau đó chạy đi trong đêm.
Hôm sau, Lục Hạo Thiên trở về, chỉ thấy con gái ngồi trên ghế.
Còn con trai thì không thấy đứa nào..
“Tử Minh với Tuấn Phong đâu.
Sao chỉ có con ở đây.”
Lục Tử Hân trả lời với vẻ mặt vô tội.
“Tuấn Phong nó có về nhà mấy khi đâu.
Còn Tử Minh hôm qua anh ấy đi đâu vội lắm.
Con cũng không biết.”
“Sao nó lại bỏ đi đúng lúc như thế.
Tử Hân, con không đi làm tình báo đấy chứ?”
Lục Tử Hân vội lắc đầu.
“Bố, con gái bố thế nào bố còn không biết sao? Lục Tử Minh ngửi thấy mùi nguy hiểm nên tự mình bỏ đi.
Không liên quan đến con.”
“Gọi nó về đây.”
Giờ đây Lục Tử Minh đã yên ổn ở Pháp, anh thở phào vì thoát được kiếp nạn.
Nhận điện thoại của Lục Tử Hân, anh liên tục cám ơn em gái.
“Đúng là em gái ngoan của anh.”
“Tử Minh, anh xin lỗi bố đi.
Trốn tránh mãi không phải là cách.”
“Anh biết rồi, anh sẽ tìm cách xin lỗi bố.”
Cúp điện thoại, anh thở dài.
Phải làm thế nào bây giờ..
Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên phố.
Mấy ngày rồi không tim được cô, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Khoé miệng Lục Tử Minh nhếch lên, anh sải bước đi theo cô.
Anh đi theo cô gái đến đường La Harpe, La Parcheminerie, La Huchette, rồi đến đường Saint Severin, thì thấy cô dừng trước một quán cafe.
Hạ Vy đã sang Pháp được mấy ngày, nhưng cô vẫn không có can đảm gặp người đó.
Hôm nay trong lúc đi dạo, cô vô tình nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong quán cafe.
Do dự một lúc, cô hít sâu đẩy cửa bước vào.
Paul ngước nhìn cô gái trước mặt, anh thở dài.
“Tina, hai năm qua em đã đi đâu?”
“Xin lỗi, em không đủ can đảm để gặp anh.”
“Chuyện đã qua rồi, anh không trách em.
Đó cũng không phải lỗi của em.”
Paul là một đầu bếp nổi tiếng.
Anh là người Pháp nhưng lại đam mê với ẩm thực châu Á, hiện tại anh sở hữu chuỗi cửa hàng ẩm thực châu Á.
Hạ Vy từ bé đã đam mê với việc nấu nướng.
Ba năm trước, khi mới tuổi, cô vô tình gặp được Paul.
Sau đó được anh dạy bảo, cô đã theo đuổi đam mê, trở thành đầu bếp dưới sự dẫn dắt của anh.
Chỉ là hai năm trước, không hiểu vì lí do gì mà cô đã xin nghỉ việc, sau đó biến mất trong thời gian dài.
Bây giờ gặp lại cô, Paul vẫn mong muốn cô quay lại với nghề.
Cô là một tài năng trẻ, nếu cứ thế buông bỏ thì quá đáng tiếc.
“Tina, hai năm rồi, em có từng nghĩ đến việc quay trở lại không?”.