Lục Tử Minh theo Tina vào quán.
Ngồi ở bàn kế bên, anh thấy cô trò chuyện với một người đàn ông.
Anh ta mong cô quay lại? Quay lại với ai? Với anh ta sao.
Vậy họ là người yêu cũ?
Hàng loạt câu hỏi đang chạy trong đầu Lục Tử Minh, anh tự an ủi chính mình.
Người yêu cũ thôi mà, ai mà không có quá khứ cơ chứ.
Anh bóp chặt cốc cafe trên tay, kiềm chế bản thân không được bồng bột kéo cô đi.
Nhưng càng nghe anh lại càng thấy giữa hai người họ không đơn thuần như vậy.
Phía bên này, Paul vẫn đang đợi câu trả lời từ Tina.
Hạ Vy cũng bất ngờ với lời đề nghị của anh, cô cắn môi suy nghĩ.
Sự việc hai năm trước như cái gai nhọn trong lòng cô, đến giờ vẫn chưa thể nhổ đi được.
Hạ Vy ngước lên nhìn Paul, khẽ thở dài.
“Paul, xin lỗi anh.
Em vẫn chưa sẵn sàng.”
Paul thấy cô từ chối thì thất vọng, nhưng anh cũng không nỡ ép buộc cô, anh cười tươi nhìn cô.
“Tina, không sao.
Anh có thể đợi em.
Bao lâu cũng được.
Chỗ của anh luôn dành một vị trí cho em.
Khi nào sẵn sàng hãy liên lạc với anh.”
“Cám ơn anh.”
Lục Tử Minh nghe xong khẽ cau mày.
Rốt cuộc Tina có bí mật gì vậy.
Nhìn thấy cô rời đi, anh cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hạ Vy lang thang đi trên phố, sự việc hai năm trước cô đã muốn quên nay lại hiện ra trong đầu.
Cô như người mất hồn lạc vào đám đông, không hề hay biết đằng sau có một chàng trai vẫn luôn theo sát mình, và cũng không hề hay biết một chiếc xe mất lái đang lao về phía mình.
Lục Tử Minh nhìn thấy nguy hiểm, anh vội lao tới kéo cô lại.
Nhưng do sức lực lớn quá nên cả hai ngã lăn xuống đường.
Lục Tử Minh nhanh tay bảo vệ đầu cô, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó người Hạ Vy nằm đè lên người anh.
Xác nhận cô không sao, Lục Tử Minh tức giận mắng cô xối xả.
“Đầu óc em để đi đâu vậy hả? Có biết nguy hiểm thế nào không?”
“Đi đứng phải nhìn đường chứ.
Em tưởng em lớn mạng lắm hả?”
Bị anh mắng, Hạ Vy ngẩn ra, sau đó tủi thân mắt đỏ lên, nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
Lục Tử Minh thấy cô sắp khóc thì bối rối, không biết làm thế nào, chân tay cuống hết lên.
“Này, đừng yếu đuối như vậy chứ.
Tina, tôi...!tôi sai rồi, không mắng em nữa..”
Hạ Vy nức nở khóc oà lên, mang theo sự khó chịu từ sáng đến giờ trút ra ngoài.
Lục Tử Minh kéo cô lại ôm vào lòng, vừa lau nước mắt cho cô, vừa dỗ dành.
“Ngoan, không khóc nữa.
Tôi nhận sai với em còn không được sao..”
Lục Tử Minh hoàn toàn không nhận ra mình dịu dàng đến lạ thường.
Anh chỉ tập trung dỗ dành cô, quên mất rằng bản thân còn một mặt ôn nhu thế này.
Sau khi trút hết sự tủi thân ra ngoài, Hạ Vy đã ngừng khóc.
Nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô thắc mắc.
“Sao anh lại ở đây?”
“À...!à...!Chuyện là...!ừm...”
“Anh sao vậy?”
Hạ Vy không nỡ buông anh ra nên vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh.
“À, hôm trước em đánh rơi cái này trên xe của tôi.”
Lục Tử Minh móc túi ra hộp phấn đưa cho cô.
Hạ Vy không tin vào mắt mình, vì cái này mà anh lặn lội sang tận đây.
Lục Tử Minh như hiểu cô muốn nói gì, anh ho khẽ.
“Em đừng hiểu nhầm.
Tôi sang đây có việc.”
“Ồ, việc gì vậy?”
Lục Tử Minh nói dối không đỏ mặt.
“Tôi đến quảng trường cho chim bồ câu ăn..”
Hạ Vy nghe đến đây thì phì cười, anh rảnh rỗi đến vậy sao.
Thấy cô cười, Lục Tử Minh khẽ thở phào.
Có vẻ cô không muốn nhắc đến chuyện quá khứ, cho nên anh sẽ không hỏi.
Bao giờ cô muốn chia sẻ thì anh sẽ lắng nghe..