Người không biết vô tội! Người không biết không việc gì phải sợ!
Vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu như muốn phát điên, lòng Thư Tâm như có mèo cào, vì vậy cố gom dũng khí, nhỏ giọng hỏi:
- Hiểu Hiểu, mình thấy là, hay cậu đại từ đại bi nói cho mình biết đi.
Boss đi tới nghe được lời này của Thư Thư lập tức hừ nhẹ bên tai cô:
- Chuyện này, sao Thư Thư không hỏi tôi?
Khí nóng thổi vào tai ngứa ngứa khiến Thư Tâm vội che tai, quay phắt lại, môi như lướt qua cái gì đó. Thư Tâm lập tức ngẩn người còn Boss lại mỉm cười, rất thản nhiên mà xoa xoa má.
Ngón tay thon dài lau qua lau lại mặt hai lần rất rõ ràng, mặt Thư Tâm thì nóng ran lên, chân tay luống cuống vội lấy khăn ướt ra, hốt hoảng đưa tới lại chạm phải ngón tay Boss, như phải bỏng lại rụt về khiến tay Boss vươn ra khựng lại ở đó.
Thư Tâm khóc không ra nước mắt, trong lúc tình thế cấp bách, túi xách cũng bị cô làm rơi xuống đất, Thư Tâm không nhặt, chỉ liên tục xin lỗi rồi nhét khăn ướt vào tay Boss.
Thấy vẻ lo lắng, sợ hãi của Thư Tâm, Boss vừa chậm rãi lau đi dấu vết vốn cũng không rõ ràng trên mặt vừa cau mày nhìn chằm chằm Thư Tâm nửa này, cuối cùng mới khẽ thở dài một tiếng:
- Thư Thư, em không cần lo lắng như vậy, thoải mái một chút. Đừng sợ, tôi đã bao giờ trách mắng em đâu đúng không? Sao em cứ luôn sợ tôi như vậy?
Tay Thư Tâm xoắn cả lại vào nhau, vừa nghe đến câu hỏi này thì không tự chủ được mà đứng thẳng dậy:
- Tôi… bởi vì anh là Boss, tôi… sao có thể không sợ…
Tất cả mọi người trong công ty đều sợ anh mà! %>_%.
Thư Tâm còn đang bối rối nghĩ xem có nên nói lại những lời đánh giá chuẩn xác của đồng nghiệp về Boss ra miệng không thì vai đã bị người đập cho một cái.
Thư Tâm ngẩng đầu lên đã thấy Boss hơi cúi đầu, khuôn mặt nam tính đối diện với cô, sau đó chậm rãi, chậm rãi mà khẽ cười:
- Là thế sao? Như thế này có khá hơn không?
Bàn tay anh rất chắc chắn đặt lên bờ vai Thư Tâm, cự lý quá gần, ngón tay chỉ khẽ động là sẽ chạm vào má Thư Tâm. Hai người cách nhau không quá nửa bước, sớm đã bước sang khoảng cách xã giao an toàn, vốn cô nên bất mãn, bài xích thậm chí là bất an chỉ là vẻ mặt Boss cố gắng nhu hòa khiến cảm giác bị áp bách giảm đi không ít.
Thấy Thư Tâm không đáp, chỉ nhìn mình sững sờ, Boss đành tiếp tục nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Tôi sẽ thử thay đổi, em cũng có thể thử mà đúng không? Đừng lúc nào cũng coi tôi là Boss như vậy. Em thấy đó, ngoài công việc, chúng ta vẫn là bạn học, là bạn bè đúng không?
Ánh mắt chân thành này khiến Thư Tâm không tự chủ được khẽ gật đầu. Bên cạnh, Hiểu Hiểu nhìn với vẻ thấu hiểu, cười với Boss tỏ ý đã biết tất cả rồi khẽ vươn tay, kéo Thư Tâm qua một bên.
Vừa đứng vững lại đã bị Hiểu Hiểu hung dữ hỏi:
- Thư Thư, cậu thực sự không nhớ rõ Trác sư huynh?
Thư Tâm quay đầu nhìn liếc qua Boss, hai vai đã lại thẳng tắp, dường như có thứ gì đó đã thay đổi trong nháy mắt, đáng tiếc điều này cũng chẳng có tác động gì đến bộ nhớ của cô, cho nên Thư Tâm vẫn lắc đầu, sau đó vội lui về phía sau dưới cái nhìn tàn nhẫn của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu không cam lòng vươn tay day trán Thư Tâm một cái:
- Cậu đúng là đồ ngốc! Cái đồ ngốc này! Làm mình tức chết! Cậu đừng nói cho mình là lúc trước trong mắt cậu ngoài Trần Gia Lạc ra thì cậu không nhìn ra người đàn ông nào khác nhé.
Thư Tâm vội bảo vệ cái trán sắp bị thủng, đáng thương giải thích:
- Đúng thế mà, lúc đó Trần Gia Lạc là bạn trai mình còn gì! Sao mình có thể có quan hệ với người nào khác.
Hiểu Hiểu lại vỗ bụng tròn vo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Đần ơi là đần! Cái này gọi là tung lưới khắp bốn phương, vớt được ai thì vớt! Vớt phải con cá ươn thì chẳng nhẽ cậu không muốn tìm con cá lớn khác? Cho nên đáng đời cậu, bị Trần Gia Lạc ngoại tình! Phụ nữ đừng có lúc nào cũng tự hạ thấp mình được! Thấp đến tận bùn đất thì kiên quyết không thể được. Cậu nghĩ xem, tự mình coi nhẹ mình như thế thì ai sẽ quý trọng cậu?
Hiểu Hiểu nhìn Thư Tâm rồi lại lắc lắc đầu:
- Theo mình thấy, Trần Gia Lạc cũng thật đáng thương, mình đoán chỉ sợ rằng nằm mơ anh ta cũng không ngờ tính tình cậu dịu dàng như vậy mà lại quyết đoán ly hôn với anh ta. Mình thấy, lúc con đàn bà kia nói mấy câu yêu thương, chắc anh ta cũng chỉ ỡm ờ đồng ý, có lẽ còn mơ được hưởng phúc của người Tề (ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp). Cho nên đừng tưởng lần này ly hôn chỉ có cậu là tủi thân, Trần Gia Lạc dám ngoại tình, trách ai? Còn không phải vì cậu quản không chặt? Hừ, mình mà là cậu thì thử xem anh ta có dám không? Lão nương không thiến anh ta mới là lạ!
Lưng Thư Tâm toát mồ hôi lạnh, vội quay đầu nhìn Bàng tiên sinh đang lo lắng nhìn qua bên này mà không hiểu gì, càng sợ hãi lại bước lùi vài bước, đáng tiếc, Hiểu Hiểu chỉ lườm một cái, Thư Tâm không những không lùi mà thậm chí còn tiến lên.
Lúc này Hiểu Hiểu mới hài lòng, lại cảm khái:
- Nhưng mà phàm là người tốt tính, một khi để đến cực hạn thì luôn rất đáng sợ.
Cô vỗ vỗ vai Thư Tâm:
- Nói cách khác, cậu vẫn còn cứu được! Ngoan, từ nay về sau tỷ tỷ sẽ che chở cho em!
Lòng Thư Tâm cảm thấy ấm áp, cười một tiếng, khẽ gật đầu.
Tính cách Hiểu Hiểu là như vậy, luôn nhiệt tình với bạn bè, tính tình thẳng thắn, không ngại giúp đỡ nhau.
Lại nói, điều kiện gia đình Hiểu Hiểu không tồi, lúc học quân sự trong đại học, mọi người đều mặt xám ngoét, ngửa đầu than vãn, vì vậy vị mỹ nữ chỉ liếc mắt đã có thể hiểu rõ tình hình đương nhiên tiếng tốt truyền xa. Đáng tiếc chỉ có ngày đầu tiên mà thôi.
Ngày hôm sau, giáo viên bắt đầu dạy quyền cước, Thư Tâm không nhớ nổi cụ thể nhưng có một số động tác cô có ấn tượng rất sâu đậm – nằm nghiêng.
Lúc ấy, tất cả mọi người bất kể là nam hay nữ, không ai dám bắt chước huấn luyện viên mà nằm thẳng xuống một cách gọn gàng như vậy, cả đoàn người như những cành củi khô ngã mắc vào nhau, chỉ có Hiểu Hiểu là ngoại lệ.
Lúc ấy Hiểu Hiểu cao khoảng m, nặng kg, lén suy nghĩ thì hình như cúp ngực là cúp C! Đó là dáng người tiêu chuẩn của mỹ nữ! Cô cứ thế mà nằm sấp xuống, vô cùng hấp dẫn. Mấy cậu sinh viên nước miếng văng rớt đầy, có người còn lén huýt sáo, chẳng biết có bị giáo viên bắt được hay không.
Mắt giáo viên lúc ấy sáng bừng, lập tức mời vị mỹ nữ kia lên làm mẫu.
Có lẽ là sức mạnh của mỹ nữ, luyện đến trưa, mọi người đã bớt sợ hãi mà động tác dần thuần thục lên.
Giáo viên hiển nhiên là vô cùng tán thưởng cô sinh viên trông xinh đẹp này, nhân lúc nghỉ ngơi liền bắt chuyện với Hiểu Hiểu.
Đến giờ Thư Tâm còn nhớ rõ, lúc ấy Hiểu Hiểu đang mở chai nước lạnh, lau mồ hôi, cười vang nói:
- Cái này thì có tính gì! Lúc em học Taekwondo ngã còn đau hơn thế này nhiều! Không ngã thì làm sao lấy được đai đen? Nếu muốn đánh người thì trước đó phải học bị đánh, chịu đau, đây cũng không phải là điều mà giờ em mới hiểu.
Lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía Hiểu Hiểu, trong ánh mắt đều toát lên vẻ kính sợ.
Vì vậy, từ sau hôm đó, trước danh từ mỹ nữ của Hiểu Hiểu có thêm một từ: đai đen!
Cái này khiến cho thời đại học, tuy nhiều người muốn quỳ gối dưới váy thạch lựu của Hiểu Hiểu nhưng thực sự quỳ thì cũng chỉ có vài người.
Thấy Thư Tâm ngoan ngoãn thụ giáo thì Hiểu Hiểu mới thỏa mãn.
Cô giữ cổ tay Thư Tâm, nhìn lén Boss, thấy Boss và chồng mình đang trò chuyện “thân thiết”, có vẻ không chú ý đến bên này thì Hiểu Hiểu mới chần chừ nói:
- Cậu không nhớ Trác sư huynh?… Thế cậu có nhớ kỳ hai năm thứ nhất, cậu đã đâm ngã một người không?
Thấy Thư Tâm vẫn ngây người, Hiểu Hiểu có chút vội vã:
- Ây dà, ít nhất cậu cũng nên nhớ, người ta là thành viên chủ chốt của đội bóng rổ, bị cậu đâm làm chân bị thương mà phải nghỉ ngơi một tháng, ngày nào cậu cũng phải bưng trà rót nước, đưa đón người ta đi học bằng cái xe đạp cà tang của cậu đó sao? Vừa vất vả vừa buồn cười mà cậu quên được sao?
Hiểu Hiểu nhìn Thư Tâm đầy chờ mong, cuối cùng cũng thấy Thư Tâm lấy lại tinh thần sau cơn ngơ ngác, ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô, cuối cùng đau khổ nói:
- Đương nhiên! Chuyện mất mặt như vậy mình quên nhanh lắm, càng sớm càng tốt!
Hiểu Hiểu xấu hổ: cậu còn rất đắc ý sao?