Chuyện mà Hiểu Hiểu nhắc đến có thể nói là chuyện kinh hoàng nhất trong năm cuộc đời của Thư Tâm, cho nên đương nhiên bị cô sớm quên lãng. Chỉ là việc tự thôi miên mình quên đi, khi bị người ta nhắc lại vẫn có thể nhớ rõ lại chỉ trong nháy mắt.
Đó là kỳ hai năm nhất, sinh viên Thư Tâm bắt đầu trở nên bận rộn, ngày nào cũng như con quay chạy qua chạy lại giữa hội sinh viên, đoàn thanh niên, còn cả lên lớp nữa.
Lúc ấy Thư Tâm làm ở ban ngoại giao, suốt ngày ra ngoài xin tài trợ, đi nhiều đến độ gân cốt mềm nhũn. Chỉ một hai tháng đã khiến Thư Tâm cảm thấy chân mình sắp chai lỳ rồi. Vì vậy sau một thời gian mặt dày nhờ bạn bè đưa đi, Thư Tâm rốt cuộc cũng thấy ngại, nghiến răng quyết định mua một chiếc xe đạp.
Hiểu Hiểu sớm đã biết rõ sự phiền não của Thư Tâm, vừa nghe cô nói vậy thì đang bôi kem chống nắng, khẽ quay đầu nhướng mày:
- Mua xe second – hand đi, ngã hỏng cũng không thấy xót.
Thư Tâm cũng rất tâm đắc gật đầu, không ngờ những lời này của Hiểu Hiểu lại trở thành lời nguyền.
Sau khi Thư Tâm mua chiếc xe đạp cũ đó, vài ngày hỏng một lần không nói, cuối cùng có ngày còn đâm phải người khác.
Vốn Thư Tâm cũng đã biết đạp xe nhưng hôm đó rất vội, chỉ vội vội vàng vàng đạp, lúc xuống dốc đương nhiên không phanh xe. Mà bên cạnh, đột nhiên có mấy cậu sinh viên đi tới, người rất cao… trông một người đứng thì không có gì nhưng cả đám người đứng cạnh nhau lại rất đáng sợ.
Thư Tâm thất thần, giẫm trượt bàn đạp, cứ thế mà cả người và xe chao đảo.
Thư Tâm hét lớn, bộ não vốn không nhanh nhạy nhất thời đông cứng lại, vì thế, cô còn chưa kịp phanh xe thì đã đụng phải một nam sinh, đặc biệt mất mặt là đâm cho nam sinh kia ngã luôn vào bồn hoa sau lưng, còn chẳng biết có bị cây đâm cho thủng mông không.
Chỉ nghe ầm một tiếng, chiếc xe cà tàng của Thư Tâm cũng không chút khách khí đổ kềnh, bánh xe vẫn quay tít.
Lúc ấy Thư Tâm chỉ là một thiếu nữ, cả ngày ăn uống chơi bời, có phải vất vả như bây giờ? Cho nên vẫn tương đối mũm mĩm.
Vì vậy khi cô phát hiện mình đang ngồi gọn trên đùi người kia thì sợ tới suýt thì nhảy dựng – sở dĩ suýt là bởi vì trên người Thư Tâm còn đang bị xe đạp đè.
Mấy anh chàng sinh viên khi nãy đã tỉnh táo lại, thấy Thư Tâm là nữ sinh thì cũng không tiện truy cứu, vội đỡ chiếc xe và Thư Tâm đứng dậy.
Thư Tâm cúi đầu liên tục xin lỗi.
Tay cô cũng bị thương nhưng không lớn, dán urgo là được nhưng trong lòng cô thì rất sợ.
Thư Tâm lén nhìn ba bốn cậu nam sinh cao lớn này, nghĩ thầm: nhất định là chơi bóng rổ!
Sau đó lại thoáng thất thần mà nghĩ: đầu mình còn chẳng to bằng quả bóng rổ, người ta còn có thể xách được mình lên bằng một tay.
Thật khủng bố!
Thư Tâm vội vã lấy giấy nhớ trong túi, ghi lại tên, số điện thoại, địa chỉ liên lạc của mình rồi e lệ đưa cho người bị hại đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười gượng nói:
- Xin… xin lỗi, tôi không cố ý, thật đó! Chỉ là tôi không thạo đi xe đạp. Chuyện này… tôi còn có việc, hay là anh ra hiệu thuốc xem sao, nếu thực sự có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi được không?
Nam sinh kia nghe cô nói như vậy, mới ngẩng đầu lên, lúc này Thư Tâm mới phát hiện, đối phương có một đôi mắt rất đen, khuôn mặt sắc nét nhưng lông mày nhíu chặt, trông kiểu gì cũng rất đáng sợ.
Bên cạnh, một cậu nam sinh có chút vui vẻ nhìn, thấy Thư Tâm ngây người thì ra vẻ cao siêu vuốt cằm trêu cô:
- Em gái à, không phải là em quá cuồng si, vì muốn gây chú ý với Trác đại mỹ nam nên mới dùng cả chiêu tự mình hại mình này chứ? Một thời gian ngắn nữa tụi anh có một trận đấu bóng rổ, nếu em khiến Tiểu Trác xảy ra chuyện thì muốn gì cũng là vô ích! Vẫn nên kiềm chế chút thì hơn!
Thư Tâm lại càng hoảng sợ, hiểu ra vấn đề thì đỏ mặt, liên tục xua tay:
- Không phải! Không phải! Tôi… tôi cũng đâu có nhận ra các anh, sao làm ra chuyện thế này được. Quá khoa trương! Tôi thật sự không cố ý!
Vẻ mặt Thư Tâm đáng thương, tay cầm tờ giấy ghi phương thức liên lạc của mình – lúc này trông lại càng giống có mưu đồ bất lương, đưa không được mà giữ về cũng chẳng xong, mãi đến khi tay man mát, tờ giấy ghi chép bị người cầm đi thì mới vội vàng cúi đầu.
Lúc ấy, vị sư huynh đang hả hê kia chắc không thể ngờ được lời nói của mình lại ứng nghiệm: Trác Lăng Vân thực sự có chuyện!
Trác Lăng Vân là chủ lực của đội bóng rổ.
Đây chỉ là một môn thể thao nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, càng lộ rõ sự đối lập lại càng hấp dẫn các nữ sinh – theo lời các cô nàng thì gọi là: lãnh khốc!
Nhưng hết lần này tới lần khác, từ khi Trác Lăng Vân vào trường đến nay lại không hề có bạn gái, mặt kệ người trước vừa ngã người sau đã tiến quân thì anh vẫn lù lù bất động.
Nhưng tuy không động lòng thì Trác Lăng Vân ít nhiều vẫn hiểu được tâm tư của mấy cô nàng. Anh tuy không thích đám nữ sinh luôn chí chóe cãi cọ nhưng vẫn rất gallant, thấy Thư Tâm bị trêu đùa như vậy nên đón lấy tờ giấy nhớ kia, hóa giải bầu không khí xấu hổ này:
- Biết rồi, nếu có vấn đề tôi sẽ tìm cô!
Trác Lăng Vân tùy tiện cất tờ giấy vào túi quần rồi định đứng lên nhưng chân vừa dùng sức thì cảm giác đau nhức đột nhiên truyền đến.
Trác Lăng Vân lập tức kêu đau rồi lại ngã xuống, may mà bạn anh còn biết đỡ anh dậy.
Cậu bạn khi nãy còn cợt nhã lúc này trở nên lo lắng, anh và Trác Lăng Vân thi đấu cùng nhau năm rất hiểu tính cách của Trác Lăng Vân, nếu không phải quá đau thì người này tuyệt đối sẽ không thèm nhăn mày.
Thư Tâm đang định len lén rời đi cũng sợ hãi thì thấy Trác Lăng Vân nhíu mày vịn tay đồng đội nói:
- Hình như có hơi nghiêm trọng, vừa rồi không dùng sức nên không cảm thấy gì.
Thư Tâm thoáng nhìn qua chân đối phương không sưng, không gãy, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng: cô nhớ tới bình thường mỗi ngày cha xem chương trình pháp luật thường nhắc đến các phương pháp lừa đảo.
Nhưng bất kể có phải lừa đảo hay không, mọi người đều là bạn học, không thể quá đáng được. Hơn nữa… đối phương còn người đông thế mạnh, người cao ngựa lớn, đánh cũng đánh không lại mà!
Thư Tâm chỉ có thể gọi điện thoại cho hội trưởng xin lỗi – nguyên nhân xin nghỉ thành công rất quái đản, hội trưởng nghe nói là vì sư huynh Trác Lăng Vân nên thái độ lập tức thay đổi.
Thư Tâm không nhịn được mà nhìn Trác Lăng Vân, nghĩ thầm: thì ra anh ta đúng là đàn anh nổi tiếng trong trường.
Chiếc xe cà tàng của Thư Tâm được trưng dụng, mấy nam sinh đỡ xe lên, đưa Trác Lăng Vân đến phòng y tế.
Thư Tâm bất an nhìn cô phụ trách phòng y tế nắn nắn trên bắp chân Trác Lăng Vân một hồi rồi mới nói:
- Chắc là động đến gân, tốt nhất là đến bệnh viện xem đi.
Tim Thư Tâm trồi lên cuống họng: Không phải cô thực sự làm gãy chân người ta đấy chứ?
Mấy người kia còn phải lên lớp, Thư Tâm không dám làm phiền người khác, vì vậy vỗ ngực cam đoan một hồi, cuối cùng được mọi người đồng ý mà đỡ Trác Lăng Vân người cao ngựa lớn lên chiếc xe đạp nhỏ của cô rồi đạp về phía trường học.
Mấy người kia luôn miệng hét lớn dặn dò Thư Tâm đi chậm, đừng vội, Thư Tâm cảm động đáp lại lại nhận lấy một tràng cười mà cô không thể nào hiểu nổi.
Tố chất vận động trong người Thư Tâm không cao, đương nhiên xe cũng không mua loại cao quá. Trác Lăng Vân cao hơn m ngồi lên, lốp xe xẹp xuống ít nhất cm không nói nhưng đáng nói là chân vị sư huynh này vẫn không thể không hạ xuống đường, vừa đi đường vừa quét đất rào rào.
Thư Tâm dùng sức mà giữ thăng bằng, xe lung la lung liêng, mắt nhìn chằm chằm xuống đất nhưng không thể không cắn răng mà cố cười:
- Sư huynh, chân anh còn đau không?
- Anh cố chịu một chút! Đến cổng trường chúng ta sẽ bắt taxi!
- Sư huynh, em thực sự không cố ý, anh… đừng trách em! Em sẽ bồi thường cho anh, thật đó.
Thư Tâm vừa đi vừa lải nhải đáng tiếc mặc kệ cô nói gì thì vị Trác sư huynh này đều không đáp lời.
Sự áy náy trong lòng Thư Tâm càng thêm nghiêm trọng.
Cuối cùng qua một hồi gian nan khổ sở, Thư Tâm vất vả lắm mới phanh chiếc xe đạp cà tàng bên cổng trường.
Thư Tâm lảo đảo đỡ xe, đưa tay lau mồ hôi, vừa quay đầu lại thì lại bắt gặp ánh mắt đen láy của Trác Lăng Vân.
Thư Tâm bối rối không biết nên nói gì, Trác Lăng Vân lại đột nhiên đưa tay về phía cô.
Thư Tâm ngẩn người, vội bỏ qua ảo giác được gặp “Từ Hi thái hậu”, vội vươn tay cầm móng vuốt của vị Trác sư huynh này, Trác sư huynh nhìn cô một cái, hơi mượn đà từ tay cô mà nhảy lò cò về phía cổng trưởng.
Thư Tâm cảm thấy lực đè lên tay cứ ép tới khiến cô ngã dúi dụi, vội vàng tự biến mình thành gậy chống mà lăn xả đến dưới nách Trác đại sư huynh.
Động tác nhảy lò cò của Trác Lăng Vân thoáng dừng lại, cúi đầu nhìn cô sinh viên còn chẳng cao hơn nách mình là mấy, khóe miệng khẽ cong cong, đến khi anh phản ứng lại thì cũng ý thức, điều chỉnh lực ép lên Thư Tâm mà nhảy tiếp.
Người Thư Tâm lại lảo đảo, cố nhịn đến mặt đỏ bừng mà chống đỡ.
Lập tức, Trác Lăng Vân càng vui vẻ.
Ấy thế mà Thư Tâm vẫn còn luôn miệng an ủi anh, giọng nói mềm mại tựa như những hạt gạo trắng tròn. (so sánh chả liên quan gì cả)
Tâm tình Trác Lăng Vân đột nhiên thấy ổn hơn, ngón tay khoác lên vai Thư Tâm giật giật, lén kéo tóc Thư Tâm.
Thư Tâm ngơ ngác ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng trông vô cùng hấp dẫn.
Trác Lăng Vân đột nhiên cảm thấy, nữ sinh cũng không phải ai cũng là sinh vật lắm miệng!
- Sắp tới trận đấu bóng rổ của sinh viên sẽ bắt đầu!
Tay Trác Lăng Vân lặng lẽ chạm vào mặt Thư Tâm, thản nhiên nói.
Vẻ ngơ ngác trên mặt Thư Tâm lập tức biến thành hoảng sợ:
- Rất… rất xin lỗi!
- Tôi không lên lớp được!
Trác Lăng Vân đột nhiên có cảm giác khoái trá không nói nên lời, tiếp tục trần thuật.
Thư Tâm nhìn chân Trác Lăng Vân lại nhìn mặt Trác Lăng Vân, lưỡng lự rồi nói:
- Anh đừng nói thế, chưa biết chừng… sẽ không nghiêm trọng?
Trác Lăng Vân lập tức nghiêm mặt:
- Ít nhất mấy ngày tới sẽ không thể tham gia luyện tập được. Cả đội chơi với nhau rất cần sự ăn ý.
Vẻ mặt Thư Tâm vô cùng đau khổ:
- Vậy làm sao bây giờ?
Trác Lăng Vân á một tiếng, nhìn Thư Tâm nói:
- Ít nhất mỗi ngày tôi cần phải xem bọn họ tập luyện thì mới không bị bỏ cách quá xa.
Anh nói rồi còn khẽ quơ quơ chân bị thương.
Thư Tâm vội lấy công chuộc tội:
- Được! Hay là… từ nay về sau tôi tới đón anh? Tôi có xe, tôi sẽ đưa anh đến sân bóng!
Trác Lăng Vân chẳng buồn nghĩ đến mấy tên gia hỏa trong kí túc xá cũng có xe, chỉ gật đầu, tại một góc độ Thư Tâm không thể nhìn thấy mà khẽ cười, giọng nói lại vẫn trước sau như một, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Được!