Cận Chiến Pháp Sư

quyển 4 chương 191: dong binh đoàn ngân nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện liên quan đến dong binh đoàn Ngân Nguyệt, đích thực không có gì nhiều để nói, đơn giản chính là Ngân Nguyệt có một kỹ năng có thể cường hoá cho tất cả mọi người, trong khoảng thời gian ngắn giúp thực lực bản thân mạnh hơn một bậc.

Hữu Ca hả lòng hả dạ, thề phải dùng thuật Giám Định đào móc ra trang bị của Ngân Nguyệt kia rốt cuộc là như thế nào.

“Nếu như moi ra được, có thể cộng thêm bao nhiêu điểm tích luỹ?” Hữu Ca hỏi Kiếm Quỷ.

“Vậy cũng muốn điểm?” Kiếm Quỷ kinh ngạc, lập tức cảm thấy Hữu Ca khổ cực thật không dễ dàng, ở trong thực chiến, sáu người họ thì cảm giác tồn tại của người kỵ sĩ của anh ta yếu nhất.

Cao thủ hàng đầu giống như đám Kiếm Quỷ, Ngự Thiên Thần Minh, đối phó người chơi bình thường có được trạng thái kỵ sĩ chúc phúc hay không cũng không đáng kể, thậm chí mục sư cũng dám không dẫn theo.

Hàn Gia Công Tử có can đảm không biết xấu hổ lấy anh tuấn và tài hoa ra tìm điểm, Hữu Ca chí ít còn chưa dày mặt đến mức này. Giờ tìm được điều này cũng không phải trơ tráo gì, Kiếm Quỷ rốt cuộc gật đầu một cái rồi nói: “Vậy cho một điểm đi!”

Hữu Ca có thế mới hài lòng gật đầu.

Cố Phi lại “vù” một tiếng vọt đến bên người Kiếm Quỷ: “Chém chết Ngân Nguyệt thì có thể được bao nhiêu điểm?”

“Này sao, phải xem thời điểm, trường hợp cùng với sức ảnh hưởng đối với toàn bộ chiến cuộc để đánh giá mới được. Cậu xem…” Kiếm Quỷ không dứt miệng phân tích, Hàn Gia Công Tử rất đồng tình nhìn Cố Phi: “Cậu đi hỏi một vấn đề cậu không nên hỏi.”

Cố Phi xác thật nhức đầu, bởi vì Kiếm Quỷ nói thuật ngữ quá nhiều, cơ bản là hắn nghe không hiểu. May mắn là một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, vừa CD xong, Cố Phi vội vàng lại “vù” một cái vọt tới chỗ khác.

Hàn Gia Công Tử đứng dậy: “Tôi đi trước, gặp lại trong chiến trường.”

Mấy người khác hết sức kinh ngạc đấy. Từ khi căn phòng này trong quán rượu Tiểu Lôi trở thành cứ điểm của Công Tử tinh anh đoàn, liền tính được Hàn Gia Công Tử ở đây ngồi thời gian nhiều nhất, hơn nữa cho tới bây giờ đều là người cuối cùng rời đi. Cho dù có việc đi chăng, cũng sẽ thong thả ung dung đến sát giờ, phảng phất như không uống nhiều một giọt rượu thì cuộc sống không cách nào trải qua ấy chứ.

Nhưng hôm nay đây là làm sao? Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.

Hàn Gia Công Tử liếc xéo Cố Phi: “Nhìn tên này cứ tốc biến tốc hiện nữa, tôi sẽ ói ra.” Nói xong liền bưng chén rượu ra ngoài.

“Trận hôm nay đấu với dong binh đoàn Ngân Nguyệ, có cần che mặt hay không?” Hữu Ca bỗng hỏi.

“À, tên hèn hạ vô liêm sỉ kia á, đích thực cần đề phòng cho thoả đáng. Đương nhiên, tôi là không sợ đấy, chủ yếu là các cậu thôi.” Cố Phi nói.

Các cao thủ đều cảm thấy Cố Phi đang giẫm đạp lên lòng tự tôn thân làm cao thủ của họ, ai cũng tỏ thái độ muốn quyết một trận sống mái quang minh chính đại với Ngân Nguyệt.

Cuối cùng, Hữu Ca thấy lạ mà hỏi một câu: “Nghe giọng điệu của cậu, cậu có thành kiến rất sâu với Ngân Nguyệt nhỉ? Nhưng mà nếu tôi nhớ không lầm thì, là cậu đến thành Nguyệt Dạ bắt người ta chém chết để tẩy điểm PK, sau đó giằng co với công hội của người ta một trận, về sau nữa mới dẫn đến các công hội khác ở thành Nguyệt Dạ liên tiếp khởi nghĩa. Nói thẳng ra, nếu như không gặp cậu, cuộc sống bình thường của người ta ở thành Nguyệt Dạ là trải qua rất dễ chịu đấy. Người ta hận cậu còn chưa kịp, làm sao bây giờ lại thấy như cậu và hắn có dáng vẻ thù sâu oán nặng hả?”

“Tôi oán nặng ư? Thù sâu sao? Tôi chỉ khinh thường cách làm người của hắn thôi.” Cố Phi buông tay.

“Hắn ta làm người thế nào?” Mọi người tò mò.

Lúc này Cố Phi lại nhớ tới chuyện mình thấy dáng vẻ Ngân Nguyệt hèn hạ trong tù là mấy người này không biết, lập tức kể ra một phen. Không ngoài dự đoán của Cố Phi, Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương khi nghe xong câu chuyện đồng thời đứng bật dậy rồi.

Chiến Vô Thương vỗ mặt bàn: “Quá đáng thật! Thật tội nghiệp Mang Mang Mãng Mãng, cô ấy hiện tại ở đâu? Tôi cảm thấy cô ấy rất cần một bờ vai người đàn ông vững chắc che gió chắn mưa, an ủi tâm hồn tổn thương của cổ.”

“Anh nói người đàn ông ấy là anh chắc?” Cố Phi liếc xéo anh ta.

“Nếu như cô ấy cần, tôi sẽ không để ý.” Chiến Vô Thương vô liêm sỉ đáp.

Nhìn qua Ngự Thiên Thần Minh, lúc này trong lòng hình như còn đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Chủ yếu là trong lòng cậu ta còn chứa một Bồ Đào, trong lúc nhất thời lâm vào tình cảnh đứng núi này trông núi nọ. Từ góc độ vẻ ngoài mà nói, Mang Mang Mãng Mãng vẫn đẹp hơn, mà Bồ Đào thoạt hình cũng có chút tình cảm với Ngự Thiên Thần Minh. Điều này làm cho Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không dễ buông bỏ tí nào.

Thực sự là khó có thể lựa chọn mà! Ngự Thiên Thần Minh than thở, bưng ly rượu lên cạn sạch một hơi. Cách uống rượu phóng khoáng kia làm cho mọi người thấy xong liền hoảng hốt cực kì, tưởng Hàn Gia Công Tử xuyên việt về tới đây.

“Thế giới mạng thời nay thực sự không lành mạnh, người vô sỉ nhiều hơn không sỉ.” Kiếm Quỷ cảm khái.

“Hết sức đồng ý.” Cố Phi tỏ thái độ, nói xong lại “vù” một cái Dịch Chuyển Tức Thời sang chỗ khác.

“Ôi ôi… thật chóng mặt… thật sự chóng mặt, thì ra uống rượu nhìn anh thuấn di thực sẽ choáng váng đầu như thế, muốn ói… không được, không được rồi, tôi cũng muốn đi ra ngoài.” Ngự Thiên Thần Minh nói xong cũng muốn đứng dậy.

“Thời gian cũng không còn nhiều lắm, bây giờ có thể đi qua.” Hữu Ca nhìn đồng hồ rồi nói.

Vì vậy mấy người họ cùng nhau đứng dậy.

Vén màn lên vừa đi ra không được mấy bước, đã đụng phải một nhóm người cũng muốn ra khỏi quán rượu. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, Cố Phi ngẩn người ra đầu tiên, người đối diện phản ứng nhanh, cực kì nhiệt tình vọt tới: “Kìa, cậu Thiên Lý, thật là quá trùng hợp, có thể gặp nhau ở đây.”

“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, Cố Phi cũng không tiện làm mặt lạnh. Không thể làm gì khác hơn là cũng đáp lời lãnh đạm.

Bọn Hữu Ca đứng sau đều sắp đông thành pho tượng luôn rồi. Bởi vì người trước mắt này không phải ai khác, chính là Ngân Nguyệt.

Vừa mới ở trong phòng Cố Phi còn khinh thường kẻ hèn hạ hết sức kia mà, làm sao vừa ra cửa gặp được, Ngân Nguyệt lại nhiệt tình với hắn như vậy? Hơn nữa ngay cả tên hắn đều biết, hai người này có cái gì mờ ám ngầm không cho họ biết sao?

Mới vừa rồi Cố Phi tự thuật hành vi vô sỉ của Ngân Nguyệt cho mấy người, chỉ nói ngắn gọn, cho nên bỏ qua vụ hai người đồng thời xuất hiện ở trong tù. Chỉ là nói ra hành vi Ngân Nguyệt thế nào đẩy trách nhiệm cho Mang Mang Mãng Mãng, bỏ rơi cô ấy xong trốn mất dạng thôi.

Hai người sau khi chào hỏi xong, ánh mắt Ngân Nguyệt lại quét qua mấy người khác thuộc Công Tử tinh anh đoàn rồi hỏi: “Đây là bạn của cậu Thiên Lý sao? Các cậu chắc đang muốn đi tham gia cuộc thi đấu giữa dong binh đoàn đi?”

Cố Phi gật đầu cười: “Càng trùng hợp hơn, đối thủ của bọn tôi chính là anh.”

Lời này khiến Ngân Nguyệt ngẩn ra: “Công Tử tinh anh đoàn? Dong binh con diều?”

“Chính là bọn tôi.” Cố Phi nói.

“Các cậu… Không phải tổng cộng có sáu người sao?” Ngân Nguyệt lại đếm tổng số mọi người một lần.

“Ừ, đội trưởng ngu ngốc đi trước rồi.” Cố Phi nói.

Cách gọi “đội trưởng ngu ngốc” nhận được sự ủng hộ của cả bọn Ngự Thiên Thần Minh, mọi người lập tức đều theo sau lời Cố Phi mà gật đầu lia lịa.

“À, vậy hẹn gặp lại chút nữa ở trên chiến trường!” Ngân Nguyệt duỗi tay ra trước mặt Cố Phi.

“Trên chiến trường gặp.” Cố Phi động cũng không động đậy một chút.

Vẻ mặt của Ngân Nguyệt hơi xấu hổ, lại cũng chỉ cười trừ, trong miệng nói “Bọn tôi đi trước” rồi thu tay lại xoay người bước đi cùng đám đồng bạn ngay.

“Hai người làm sao mà quen nhau?” Cũng trên đường đi ra từ quán rượu, đám người Hữu Ca bắt đầu hỏi Cố Phi. Trước đây ở thành Nguyệt Dạ thì Cố Phi lúc nào cũng che mặt, người ngoài làm sao biết thân phận.

Cố Phi lại phải kể lại chuyện bạn tù cho một phen.

“Nói như vậy, hắn ta còn chưa biết cậu chính là à?” Hữu Ca hỏi.

“Lúc đó hắn không biết đâu, nhưng mà nếu hắn thông minh, thì có lẽ đã đoán ra được.” Cố Phi nói.

Kiếm Quỷ gật đầu: “Tôi cùng hắn đánh chính diện qua rồi, cũng từng giao thủ. Hắn ta chắc sẽ nhận ra tôi.”

“Tôi cũng bắn hắn một mũi tên.” Ngự Thiên Thần Minh nhấc tay.

“Ngoan.” Cố Phi sờ sờ đầu cậu ta.

“Cút!” Ngự Thiên Thần Minh giơ tay muốn đánh người, nhưng một phút đồng hồ của Cố Phi lại lần nữa đến rồi, “vù” một tiếng chợt hiện ở một vị trí khác.

Mấy người nói chuyện một hồi, đã tới bên ngoài Cao ốc dong binh, từ truyền tống trận bước vào phòng chờ trước cuộc chiến, lại không thấy được bóng Hàn Gia Công Tử đâu.

“Tên này chắc sẽ không không đến đi?” Mọi người nghĩ thầm, từ giờ đến lúc bắt đầu chỉ còn năm phút, đang chuẩn bị nhắn tin hỏi một tiếng, một vòng sáng lóe lên, Hàn Gia Công Tử mang theo hai bình rượu hiện thân.

Vào chiến trường hắn lập tức chú ý xem nhân số tham chiến của đối phương.

“Chà, chỉ tới đây mười người à!” Hàn Gia Công Tử nói.

“Xem ra bọn họ rất e ngại đấu pháp chơi diều.” Hữu Ca nói.

“Tất nhiên, đấu pháp kia của hắn, sợ chúng ta thả gió lớn nhất. Cho dù hắn nghĩ đến ra quân ít người có thể sẽ là biện pháp thoả đáng khi gặp chúng ta, nhưng cũng không nhiều hơn chừng kia.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Tại sao?”

“Nói thật, loại đấu pháp kia thỉnh thoảng dùng một lần làm quân đội đánh úp còn được, hiện giờ toàn bộ người chơi của ‘Thế giới Song Song’ đều biết hắn mang giáp vàng kín cả mình, chỉ có kẻ đần mới có thể đánh chính diện với họ.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Các dong binh đoàn bị bọn họ một đường giết tới, hình như đều là bị đánh bại khi đánh đối mặt.” Hữu Ca nói.

“Nói rõ chúng đều là kẻ đần.” Hàn Gia Công Tử khinh thường nói.

“…”

“Chiến thuật diều gió lớn kỳ thực cũng chỉ là để đánh bất ngờ, cũng không có khả năng nhiều lần sử dụng. Ngân Nguyệt cũng xem thấu điểm này, hắn ta biết rõ chúng ta sẽ không sử dụng loại đấu pháp này nhiều lần, lại giả bộ như rất sợ nó nên đến có người, kỳ thực chính là muốn đánh tâm lý chúng ta mà tỏ ra yếu kém, sau đó dụ chúng ta đánh trực diện mà thôi. Còn lại mấy cái dong binh đoàn bại trận trước, nhất định đều là bị hắn tỏ mình yếu thế lừa gạt, cho rằng đánh chính diện không có vấn đề gì cả, kết quả coi thường kỹ năng biến thái của Ngân Nguyệt kia.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Ý anh là, Ngân Nguyệt đã rõ ý đồ của anh, hắn ta là tương kế tựu kế, làm bộ rút lui, sau đó lừa chúng ta đi đánh trực diện với hắn?” Đầu mấy người đều có hơi choáng.

“Là như thế.” Hàn Gia Công Tử khẳng định.

“Khụ, tôi nói một câu.” Kiếm Quỷ từ trước đến giờ luôn trầm mặc không nói lời nào, vì vậy mọi người lập tức rất nghiêm túc nhìn về phía hắn.

Kiếm Quỷ lại chỉ nhìn về một người là Hàn Gia Công Tử: “Cậu có lại suy nghĩ nhiều quá không đấy. Thời điểm lần trước ở thành Nguyệt Dạ, cậu đã nghĩ xa quá, sự thực có thể chứng minh, đầu Ngân Nguyệt không có phức tạp như cậu, cậu có thể tối giản hoá một chút không hả?”

“Suy nghĩ nhiều như vậy làm chi, trước tiếp chém là xong thôi! Chỉ có mười người.” Cố Phi nói.

“Cậu xem, đây chính là điển hình trúng kế.” Hàn Gia Công Tử chỉ vào Cố Phi nói.

“Này không giống.” Kiếm Quỷ lắc đầu, “Bởi vì Thiên Lý thực sự có thể chém bọn họ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio