Một bộ thanh sam, một thanh trọng kiếm. Đối rượu hát ca, đời người có bao nhiêu?
Hồng trần nhiều buồn cười, si tình là nhàm chán nhất.
Coi trời bằng vung cũng tốt.
Cuộc đời này chưa dứt tâm cũng đã không chỗ nào nhiễu.
Thầm muốn đổi được nửa đời tiêu dao.
Nam nhân một bên nắm trọng kiếm nặng khoảng 10kg trong tay múa kín không lọt gió, phảng phất như mưa bụi cũng không thể chui vào, mà hắn ở bên Tây Hồ điên cuồng lâu như vậy, thanh sam trên người vẫn khô ráo như lúc đầu, không dính chút nước mưa nào. Tay còn lại cầm bầu rượu hồ lô, uống một hớp rượu, múa một hồi kiếm, lại hát bài ca Cuồng, đời người như thế, tiêu dao cực kỳ.
Mà không tương xứng với cái này chính là, lúc nam nhân múa kiếm thì nơi xa xa đang đỗ một chiếc xe nhỏ màu đen. Cửa kính xe mở ra, Hàn Ấu Lăng ngồi ở trong xe dựa vào cửa sổ hút thuốc. Đầu mẩu thuốc sáng tắt, làm nổi bật khuôn mặt có chút âm trầm của gã.
Đời người như quân cờ, mỗi người đều cho mình là một bên nắm cờ, thật ra, hầu hết không người nào không phải là vận mệt quân cờ.
Hàn Ấu Lăng cũng không ngờ Phong Tử này cũng là quân cờ do người nam nhân kia bày ra, bọn Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu với Phong Tử này ký thác kỳ vọng, hy vọng gã có thể đánh bại Diệp Thu. Nhưng lại không hề biết, hết thảy những chuyện đó đều là vở kịch do bọn họ diễn.
Không ai có thể biết Hàn Ấu Lăng vào lúc biết nam nhân tên là Phong Tử kia là người phối hợp thì ngoại sự kinh ngạc trong lòng, còn có hàn ý đến từ sâu trong linh hồn. Gã tham gia vào trong bố cục cùng Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu, cho nên càng có thể nhận thức rõ loại cảm giác hoang đường này.
Nếu Liên Phong Duệ, Quách Thành Chiếu biết rõ sự thật trước mắt. Nhất định sẽ phun ba ngụm máu tươi mà thăng thiên nhỉ?
Đáng tiếc. Bọn họ nhất định phải đối mặt sự thật như vậy.
Có lẽ là cảm thấy ở trong xe bị áp lực quá. Hoặc là bị ảnh hưởng tâm tình của kẻ điên. Hàn Ấu Lăng cũng đẩy cửa xe đi ra. Một cỗ lạnh buốt thấu xương ập tới. Hàn Ấu Lăng kìm lòng không được mà run lên. Lái xe đi ra mở dù giúp gã. Hàn Ấu Lăng khoát khoát tay ý bảo không cần, gã trở vào xe đi. Rồi ngẩng đầu lên đi về phía Phong Tử.
Ở trước mặt loại nhân vật này, có lẽ không nên biểu hiện đàn bà thái quá mới tốt. Để tránh bị bọn họ coi thường.
Đời người trăm vẻ. Dầm một trận mưa thử mới biết không phải là một loại hạnh phúc.
Trời càng cao tâm càng nhỏ không hỏi nhân quả có bao nhiêu.
Một mình say ngã.
Nay trời khóc mai cười không cầu có người có thể hiểu rõ.
Một thân kiêu ngạo.
Ca hát khiêu vũ.
Đêm dài sáng lúc nào không biết.
Phong Tử múa kiếm càng lúc càng nhanh, tiếng ca cũng càng ngày càng sục sôi, tựa như hào hiệp một đời lang thang Hồng hồ, đao quang kiếm ảnh cố hiện bản sắc nam nhi.
Với thị lực của Hàn Ấu Lăng cận thị hơn hai trăm độ cũng không muốn đeo kính, nên chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ bay qua nhảy lại. Nhưng nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao, trong lòng cũng có chút nhiệt huyết sôi trào. Hận bản thân không thể có bảnh lãnh đầy mình này, có thể cầm thanh trường kiếm múa trong mưa phùn.
Có một bộ trang phục và đạo cụ thì càng hay. Nếu mình cũng có thể một bộ thanh sam dài ba thước cầm kiếm xanh, với những cô bé mới lớn sẽ có lực sát thương như thế nào chứ?
Có phải có một số người rất biết ăn mặc không?
Người nam nhân kia như thế, người này cũng thế.
Hàn Ấu Lăng ở một bên nhìn mệt, liền kìm lòng không được mà oán thầm.
"A a. Thật thống khoái". Ca ngừng kiếm nghỉ, Phong Tử ngửa đầu đổ rượu mạnh một mạch, quơ quơ bình hồ lô trong tay về phía Hàn Ấu Lăng, nói: "Tôi rất thích lễ vật do anh tặng này".
Hàn Ấu Lăng cười nói: "Khi còn bé thích xem tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Bình thường đại hiệp hình như đều có một vật tùy thân như vậy. Vừa hay trong nhà cất một cái, nghe nói là vào thời Đường truyền xuống, mà bản thân lại không cần, nên liền chuyển tặng cho anh. Danh kiếm tặng danh sĩ mà".
Cái hồ lô này đúng là từ thời Đường truyền xuống, nhưng không phải là vật trân quý trong nhà mình. Mà là gã dùng một giá cao mới mua được. Đối phó với nhân vật không thích công danh và tiền tài như vậy, nếu muốn mua chuộc thì phải dùng cách đi vòng khác.
Cũng không biết người nam nhân kia làm sao có thể sai gã nghe lệnh làm việc được, thật đúng là có chút hiếu kỳ.
"Tình huống bên kia thế nào rồi? Có tin tức truyền tới không? Nếu hắn đã nói để tôi giúp anh, tôi liền giúp anh giết người là được. Tôi là người thô kệch, nhập môn hơn mười năm, cũng chỉ học được một chút tay nghề". Phong Tử cười ha hả nói. Lời của Hàn Ấu Lăng mặc dù gã không để trong lòng, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Ngàn qua vạn qua, chỉ không qua đánh rắm của ngựa. Không ai không thích lời nịnh nọt. Cái tôi thích chính là một ít tay nghề của anh đó, Hàn Ấu Lăng trong lòng thầm nghĩ. Nhìn Phong Tử vẻ mặt thành khẩn, Hàn Ấu Lăng cười nói: "Nghe đồn Quách Thành Dương nhập cư trái phép về nước, có sự che chở của Liên gia, cảnh sát cũng không chắc có thể tìm được chỗ ẩn thân của gã. Người này lòng dạ độc ác, trong tay có không ít án mạng. Nếu bắt được, nhất định sẽ bị bắn chết. Nhưng nếu không bắt được..."
Hàn Ấu Lăng không nói tiếp, cùng là nhân vật ở Tô Hàng. Mấy nhà lại ở không xa. Quách Thành Dương gã đã gặp, đó là người có thể khiến người ta gặp ác mộng. Một số thủ đoạn làm việc của gã Hàn Ấu Lăng cũng nắm rõ một chút, thảm án diệt môn gã đã làm không ít. Nếu không cần thiết, gã thật chẳng muốn kết thù với người như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân gã phá lệ coi trọng và dùng nhiều tiền bạc lung lạc Phong Tử này, có gã bảo vệ bên người, Hàn Ấu Lăng cảm giác rất an toàn. Bằng không, ngủ đều phải mở một con mắt.
"Quách Thành Chiếu trong khoảng thời gian này im lặng vô cùng, rất ít rời Quách trạch. Nhưng tối nay lại vội rời đi, có thể là đi gặp Quách Thành Dương. Người của chúng tôi luôn đi theo bọn hắn. Chỉ cần mò tới địa điểm mục tiêu, tôi liền thông báo cho cảnh sát qua bắt người. Đương nhiên, bọn họ không chắc sẽ có thể bắt được Quách Thành Dương. Nhưng chỉ cần bức những người kia ra, chuyện còn lại liền làm phiền anh vậy".
Phong Tử gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Tôi không có thói quen hợp tác với cảnh sát".
"Nếu có bọn họ, cơ hội thành công của chúng ta sẽ cao hơn một chút. Hơn nữa trong tay Quách Thành Dương nhất định sẽ có súng ống đạn được, tôi sợ..." Trong lòng Hàn Ấu Lăng vẫn ôm lấy thái độ hoài nghi vũ khí lạnh có thể đối phó với khoa học kỹ thuật hiện đại không đây.
Kiếm mặc dù khó lợi hại, nhưng chẳng lẽ có thể ngăn được đạn sao?
"Nếu tin tôi, vậy hãy để tự tôi đi xử lý chuyện này. Nếu không tin, tôi liền lập tức không đếm xỉa đến. Dù sao tôi thiếu hắn một cái nhân tình, tìm cơ hội trả lại là được. Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ: Không hợp tác với cảnh sát". Phong Tử cố chấp nói.
Hàn Ấu Lăng chần chờ trong chốc lát, nói: "Được rồi. Tôi đáp ứng anh".
Nhưng trong lòng lại có ý tí điều động một số người mình đến bổ sung, luôn có vài tay súng ở bên người gã mới có thể yên tâm một chút.
"Anh thiếu nợ hắn chuyện gì thế? Nếu có thể, nói không chừng tôi có thể trả giúp anh". Hàn Ấu Lăng lấy giọng điệu nói giỡn nói. Nếu có thể khiến Phong Tử này cũng thiếu mình một chuyện, đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào chứ?
"Một thước". Trong mắt Phong Tử lóe ra sắc thái cảm kích.
"Một thước?" Hàn Ấu Lăng nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy. Một thước. Một thước rất gần, một thước lại rất xa. Đồng thời có bao nhiêu người có thể vượt qua một thước kia dễ dàng chứ?" Phong Tử giơ trọng kiếm trong tay, nói với Hàn Ấu Lăng: "Bây giờ khoảng cách anh với tôi là một thước, anh có thể vượt qua sao?"
Hàn Ấu Lăng nhìn trọng kiếm mặt trên đầy cương gỉ, lắc đầu. Thứ đồ chơi này mà không gõ người ta ngất à?
"Hắn giúp tôi vượt qua một thước này, cho nên, tôi thiếu hắn một cái nhân tình. Một nhân tình rất lớn". Phong Tử nói.
"Ài. Lúc trước hắn nói ở Tô Hàng sẽ có người giúp tôi, tôi như thế nào cũng không ngờ chính là anh". Hàn Ấu Lăng cảm thán nói.
"Tôi cũng thế. Tôi cũng không ngờ người muốn giúp đỡ là anh".
Hai người liếc nhìn nhau cùng bật cười ha hả. Hàn Ấu Lăng cũng cố gắng cười phóng khoáng một chút, thoạt nhìn cũng có vài phần khí tức giang hồ. Những công tử ca này nếu đã quyết định mua nhân tâm một người, thật rất chịu bỏ tiền vốn.
Lúc hai người đang hào hùng vạn trượng, tài xế trong xe đẩy cửa xe đi ra. Trong tay cầm di động.
Hàn Ấu Lăng nhận lấy di động, sau khi nghe một lát, cúp điện thoại rồi, nói với Phong Tử: "Tìm được địa điểm bọn chúng ẩn nấp rồi. Nhưng tình huống không ổn chính là, bọn chúng lại trốn vào khu dân cư, chỉ sợ không dễ ứng phó. Nếu nhiễu loạn trụ hộ xung quanh, tình huống sẽ rất tệ".
"Đây vừa may là thứ tôi am hiểu". Phong Tử lại ngửa đầu uống một ngụm lớn, nấc một cái, lấy nắp đậy lên hồ lô nói.
Hàn Ấu Lăng cười lắc đầu, nói: "Trước tiên không nên rút dây động rừng. Giữ mạng hắn lại, tôi còn có việc cần".
"Tùy anh". Phong Tử vác kiếm xoay người đi vào trong mưa bụi mê ly.
Hàn Ấu Lăng giậm giậm chân máu đã muốn đông cứng lại, mắng: Mẹ nó thật là lạnh mà.
Khi Diệp Thu đang ngủ thì cửa phòng lại vang tiếng gõ cửa đông đông đông.
Diệp Thu vén chăn lên, hô: "Ai đấy?"
"Anh Diệp Thu, là em. Bảo Nhi". Cửa truyền tới giọng nói đáng yêu của Lâm Bảo Nhi.
Đều nói con gái rất thực tế, lời này quả nhiên không sai. Trước kia Lâm Bảo Nhi đều gọi thẳng tên Diệp Thu hoặc người này, cầm thú này, nhưng mình tối qua hơi thể hiện chút công phu, nàng lại bắt đầu gọi mình là anh Diệp Thu.
Nhưng sao nghe không được tự nhiên vậy nhỉ? Còn không bằng gọi mình là cầm thú nữa. Có phải là có chút tâm lý muốn bị ngược đãi không?
"Có chuyện gì sao? Sữa tắm của tôi đã cho mượn rồi mà". Diệp Thu nhớ tới tối qua nàng vụng về lấy cớ, liền nhịn không được mà bật cười.
"Anh Diệp Thu, sáu giờ rồi. Chúng ta nên dậy thôi".
Chúng ta nên dậy ư? Diệp Thu rùng mình một cái, lời này nếu để Trầm Mặc Nùng nghe được, cô nương kia còn tưởng tối qua hai người cùng qua đếm đó.
Lâm Bảo Nhi bình thường là người nằm lỳ trên giường lâu nhất trong chung cư xanh, cũng là dậy muộn nhất. Người nàng nhỏ, tất cả mọi người đều cưng chiều nàng. Hơn nữa bộ ngực của nàng khá lớn, nên cũng không cần giống Đường Quả mỗi ngày tập Yoga để ngực lớn.
Hôm nay cũng không biết cô nhóc này thần kinh bị gì, trời lạnh thì không ngủ cho tốt, lại dậy sớm vậy làm gì chứ?
"Dậy sớm vậy làm gì? Đi học còn sớm mà". Diệp Thu nói.
"Không sớm đâu. Chúng ta nhanh luyện công phu thôi. Anh tối qua đã đồng ý với em rồi mà". Lâm Bảo Nhi lại gõ cửa rầm rầm. Một bộ dạng anh không mở cửa thề không bỏ qua.
Diệp Thu biết nếu không mở cửa thì không yên. Mặc quần áo xong liền kéo cửa ra, một cảm giác lạnh lẽo xông vào. Còn có một bóng người đỏ choét nhào tới.
Lâm Bảo Nhi tóc dài bối thành một túm nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ rực, mang giày có buồm, cách ăn mặc gần giống vận động viên olympics.
"Mau. Anh Diệp Thu. Chúng ta đi luyện công phu. Em đợi cả một buổi tối rồi". Lâm Bảo Nhi ôm cánh tay Diệp Thu kéo ra ngoài.
"Đợi một chút. Tôi rửa mặt cái đã... được rồi, đừng có lôi. Tự mình đi".
Hai người đi xuống lầu, mở cửa ra, một cỗ gió lạnh liền ập vào mặt, Diệp Thu ngược lại thì có thể thản nhiên đối mặt, nhưng Lâm Bảo Nhi lại kìm không được mà rụt cổ lại.
Mùa đông Yến Kinh đến sớm một chút, còn cách lễ giáng sinh một thời gian ngắn, mà đã gió lạnh gào thét. Nhiệt độ hôm nay lại giảm thêm mấy độ, bầu trời còn rơi xuống bông tuyết. Bị gió thổi đánh vào mặt, đau rát.
Diệp Thu nhìn bộ dạng Lâm Bảo Nhi, cười nói: "Nếu lạnh thì về trốn trong chăn đi".
"Không cần. Em muốn học công phu". Lâm Bảo Nhi lắc đầu, hai bím tóc sau lắc lư. Được rồi, cô đã tự mình muốn chết, vậy cũng đừng trách tôi.
Diệp Thu dẫn Lâm Bảo Nhi đến một chòi nghỉ ở bên phải dùng để uống trà mùa hè, nói với Lâm Bảo Nhi: "Luyện công quan trọng nhất là tâm tính. Phải có nghị lực kiên trì bền bỉ, muốn ăn ngon thì phải chuẩn bị khổ, quan trọng nhất là chăm chỉ, cô có thể đần, nhưng không thể lười".
"Ừ, em có thể chịu được cực khổ". Mặt Lâm Bảo Nhi đầy hưng phấn, căn bản không để chút giáo dục trước khóa kia của Diệp Thu trong lòng. Hừ, muốn em nửa đường bỏ cuộc à, không có cửa đâu.
Lâm Bảo Nhi đã bắt đầu ải tưởng tình cảnh lúc mình thành công, ai còn dám liếc trộm bộ ngực mình, liền móc hai mắt gã, sau đó một cước đá bay. Ừ, nếu Diệp Thu xem trộm, thì chỉ móc mắt trái của hắn. Ai bảo hắn là thầy của mình chứ?
Mình muốn làm nữ hiệp, võ nghệ cao cường, nơi đi qua kẻ xấu đều ngã xuống đất kêu cha gọi mẹ, lớn tiếng kêu nữ hiệp Bảo Nhi tha mạng...
Diệp Thu đúng là muốn dọa lui Lâm Bảo Nhi, hắn ăn no rỗi việc mới chạy tới làm thầy của một đại tiểu thư nũng nịu đó.
Đừng nhìn Lâm Bảo Nhi bây giờ nhiệt tâm như vậy, đợi đến sau khi nếm thử đau khổ sẽ nửa đường bỏ cuộc thôi. Sợ là kiên trì không đến ba ngày đã buông thả rồi không biết chừng? Vậy nỗ lực của mình vẫn là uổng phí, còn không bằng ngay từ đầu liền đập bẹp hưng phấn của nàng.
Nhưng sau khi thấy lời của mình vào tay nàng lại có hiệu quả ngược lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiếp tục, nói: "Được rồi, chúng ta trước hết bắt đầu luyện tập từ cơ bản nhất. Đầu tiên là ngồi trung bình tấn nửa tiếng ha".
Nửa tiếng? Sợ là ba phút cô đã không kiên trì nổi rồi.
Hơn nữa Diệp Thu còn định bằng tư thái nghiêm khắc yêu cầu nàng, tư thế nhất định phải chuẩn xác.
"Ừ. Hai gối hơi cong, thân hơi trầm xuống... hai chân giang ra một chút, mở ra một chút..."
"Anh Diệp Thu, anh không nên cố ý sờ ngực em".
"Tôi là đang chỉnh tư thế của cô mà".
"Nhưng vì sao mỗi lần anh chỉnh cho em đều đụng ngực em chứ..."
Trán Diệp Thu đầy tuyến đen. Hắn có thể nói với Lâm Bảo Nhi là vì bộ ngực cô chiếm diện tích quá lớn sao?
"Được rồi. Cô đứng trước, tôi đi rửa mặt". Diệp Thu định ném Lâm Bảo Nhi lại ở đây. Mình lát nữa sẽ trở lại. Trời lạnh như vậy, đoán cừng chỉ một lát sau nàng sẽ không kiên trì nổi.
"Được. Có điều anh phải nhanh một chút đó. Một mình em rất nhàm chán". Lâm Bảo Nhi nói.
Diệp Thu gật đầu, xoay người đi ra khỏi chòi nghỉ mát.
Bùm!
Diệp Thu nghe được sau lưng có tiếng vang, vừa quay đầu lại, liền thấy Lâm Bảo Nhi đặt mông ngồi dưới đất.
Trong lòng Diệp Thu thầm vui, thầm nghĩ: "Xem chừng sắp bỏ cuộc đây".
Nhưng cũng lo Lâm Bảo Nhi ngã bị thương, vội chạy tới kéo nàng từ dưới mặt đất lên, giúp nàng vỗ bụi trên quần, hỏi: "Ngã có đau không?"
"Có". Lâm Bảo Nhi đáng thương gật đầu, một tay còn đưa ra sau xoa mông.
"Chúng ta không luyện có được không?"
"Không được. Em muốn làm nữ hiệp". Lâm Bảo Nhi lắc đầu, lại dựa theo tư thế Diệp Thu vừa làm ngồi xuống.
Diệp Thu cũng không để ý nàng nữa, dặn dò hai câu bảo nàng chú ý an toàn, rồi về phòng của mình.
Lại lần nữa nằm trong ổ chăn, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Chạy tới cửa số hướng tiểu hoa viên nhìn sang, còn có thể thấy hình ảnh màu đỏ rực đứng vững trong gió lạnh sáng sớm kia.
Bùm!
Lâm Bảo Nhi lại lần nữa té ngã trên đất, Diệp Thu đang định xuống lầu kéo nàng lên, nàng đã từ dưới đất bò dậy, lại lần nữa dựa theo tư thế mình dạy đứng vững.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lần lượt ngã xuống, lại từ từ đứng lên. Sự kiên trì của Lâm Bảo Nhi vượt ngoài dự liệu của hắn. Trong lòng giống như là bị thứ gì đó gây xúc động vậy.
Có lẽ, nàng thật là mầm tốt cũng không biết chừng.
Lúc Diệp Thu xuống lầu, trên bàn đã dọn bữa sáng xong. Trầm Mặc Nùng và Đường Quả đứng ở cửa, không để ý đến gió rét cùng vụn băng giống như thủy tinh bay vào, trầm tư nhìn Lâm Bảo Nhi ở bên ngoài đông lạnh sắp nửa tiếng.
Ngồi trên ngựa là một việc tốn sức, thoạt nhìn thì rất dễ dàng, nhưng thật ra lại cực kỳ hao phí khí lực. Lâm Bảo Nhi đã sớm không kiên trì nổi nữa, số lần ngã xuống cũng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, có hơn phân nửa thời gian cơ hồ là ngồi dưới đất. Nhưng Diệp Thu vẫn chưa nói cho nàng biết đã hết nửa tiếng rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì tiếp.
"Diệp Thu. Vẫn chưa hết nửa tiếng sao? Bảo Nhi sẽ đông lạnh mất". Đường Quả đau lòng nói.
"Hôm nay, chị đột nhiên phát hiện, Bảo Nhi đã không còn là đứa bé nữa". Trầm Mặc Nùng vẻ mặt vui mừng nói. Mới vừa rồi Đường Quả muốn đi kéo Bảo Nhi về, bị Trầm Mặc Nùng ngăn lại. Đây là con đường do Bảo Nhi tự lựa chọn, có lẽ, nàng có thể đi tốt.
Trầm Mặc Nùng có thể nghĩ như vậy, khiến Diệp Thu rất vui mừng. Lần này gà mẹ không bảo vệ con, đây là lần đầu mới thấy.
Diệp Thu đi tới chòi nghỉ mát, nhìn Lâm Bảo Nhi như con mèo mướp đầu đầy mồ hôi, trên quần áo dính đầy bụi, vừa cười vừa nói: "Được rồi, đã đến giờ".
"Đã tới à? Ôi, mệt chết em". Lâm Bảo Nhi nói xong định ngồi xuống đất.
Diệp Thu vội chạy tới kéo nàng lại nói: "Không được ngồi dưới đất, dễ cảm. Về tắm rửa một cái, sau đó ăn sáng đi".
Lâm Bảo Nhi đã không còn cách gì đi được, là Diệp Thu cõng nàng vào trong phòng. Trầm Mặc Nùng mặc dù đau lòng, nhưng vẫn cổ vũ Lâm Bảo Nhi mấy câu, ý bảo nàng tiếp tục kiên trì.
Lúc Diệp Thu đi tới phòng học. Vừa vặn gặp phụ đạo viên Trần Hải Lượng ở hành lang, chủ động bắt chuyện, nói: "Chào thầy Trần".
Trần Hải Lượng nhìn thấy Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Diệp Thu, đến phòng làm việc của tôi một chuyến".
Trần Hải Lượng với lớp trưởng Diệp Thu này đúng là vừa yêu vừa hận. Yêu chính là, bình thường dặn dò chuyện gì đều hoàn thành vượt tiêu chuẩn. Như khi vừa mới khai giảng bảo hắn giúp chủ nhiệm đám khảo cổ tuyển thành viên mới cho hiệp hội những người yêu thích khảo cổ, đó là lần có nhiều hội viên nhất từ khi xây hệ tới nay. Lần trước một bạn học cũ về Yến Kinh, gã nói với người bạn học cũ đó là hiệp hội đang tiến hành có mấy trăm người, tên kia cũng sững sờ không tin nổi.
Chuyện thứ hai chính là tiệc đón tân sinh viên trường học tổ chức bảo hắn ra tiết mục, tài nguyên vốn chỉ có hai mươi mốt học sinh, luyện tập ngắn ngủi mấy ngày, tiết mục biểu diễn không ngờ lại làm chấn động toàn bộ trường, trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất trong tiệc đó. Lãnh đạo trường học với lãnh đạo hệ lại càng khen ngợi. Lãnh đạo hệ lại vỗ vai gã nói: "Thầy Trần làm không tệ".
Gã thật ra cũng muốn vỗ vai lớp trưởng Diệp Thu này nói cậu nhóc làm không tệ. Nhưng lại luôn không tìm thấy hắn.
Đúng vậy, cậu nhóc này cả ngày xin nghỉ. Hiếm khi thấy tới trường một chuyến. Hơn nữa, mặc dù hắn tới trường, cũng chưa bao giờ chủ động báo cáo công tác gì với một phụ đạo viên như gã. Càng không giống nhóm cán bộ học sinh hệ khác thường mời thầy phụ đạo viên trong hệ đi chơi.
Cũng không biết hắn cả ngày bận cái gì, sao cảm thấy hắn bận còn hơn hiệu trường mấy phần?
Đi vào văn phòng của Trần Hải Lượng, Trần Hải Lượng mở ngăn kéo ra, lấy một hộp thuốc, đưa cho Diệp Thu một điếu, bản thân cũng rút ra một điếu bỏ trên miệng châm.
Đây cũng là một trong những chuyện khiến Trần Hải Lượng buồn bực, mặc dù nói thuốc rượu không phân biệt, nhưng đại học Yến Kinh có mấy thầy được học kính thuốc học sinh chứ?
Diệp Thu không châm thuốc, tí còn phải đi học, Lam Khả Tâm không thích ngửi mùi thuốc lá.
"Thầy Trần, tìm em có việc sao?" Diệp Thu chủ động hỏi.
"Ha ha, không có việc thì không thể tìm cậu tâm sự một chút à?" Trần Hải Lượng cố ý giả bộ tức giận nói.
Diệp Thu không trả lời, hai nam nhân có cái rắm gì mà bàn chứ?
"Ha ha, chỉ đùa một chút thôi. Là như vậy, lễ giáng sinh sắp tới rồi, ban khác đều tổ chức hoạt động. Cậu là lớp trưởng, tôi muốn nghe ý tưởng của cậu một chút". Trần Hải Lượng thấy Diệp Thu không tiếp lời, đành cười ha ha nói.
Lớp trưởng? A, thầy không nói cho em, em cũng quên mất mình là lớp trưởng.
Lúc này có thể có ý kiến gì được chứ? Căn bản là chưa nghĩ tới mà.
Diệp Thu xấu hổ nói: "Thầy Trần, chuyện này... em còn chưa nghĩ ra".
"Ừ. Không vội. Còn một thời gian mà. Chỉ cần cậu chú ý đến là được, bắt đầu chuẩn bị bây giờ là được rồi. Tôi tin tưởng cậu, tiết mục lần trước đã làm rất tốt đấy thôi".
Diệp Thu cười khổ, lần trước cái đó là công lao của mình à? Hoàn toàn là công lao của Nhiễm Đông Dạ và đám chị em của nàng cả.
Nhớ tới chuyện này, Diệp Thu lại nghĩ tới Nhiễm Đông Dạ. Đã lâu không gặp cô gái này, chẳng lẽ nàng gần đây bận nhiều việc sao?
Với tính cách của nàng, nếu biết mình đang ở Yến Kinh, nhất định sẽ qua tìm mình mới đúng.
Cho dù thế nào, chức lớp trưởng này Diệp Thu đẩy không được. Đành đáp ứng chuyện Trần Hải Lượng nói, sau khi về lại ném cho Dương Nhạc vậy. Dù sao gã đó với chuyện cũng tương đối thích.
Sau khi kết thúc khóa buổi sáng, Diệp Thu từ chối lời mời cùng ăn cơm của bọn Dương Nhạc, Lam Khả Tâm, sau khi chào Đường Quả, lại mở cỗ xe Đông Phương chạy tới bệnh viện.
Bố lão gia tử bởi vì mình liên lụy mà bị thương nằm viện, hôm qua có việc không thể tới. Hôm nay nếu không tới thăm một chút, hắn thật không yên lòng.
Bố Bố một mình chiếu cố người bệnh, sợ là thân thể cũng chịu không nổi.
Diệp Thu chạy đi mua chút đồ ăn vặt nhét vào trong xe, con gái đều thích đồ ăn vặt, Bố Bố có thể đang bầu bạn với Bố lão gia tử cho tới lúc hết giờ. Nên lại đi tiệm cơm kêu mấy món ăn, một chút canh. Giúp lão gia tử và Bố Bố đổi khẩu vị cũng tốt. Nghĩ một chút, lại đi tới tiệm thuốc, lúc này mới xách bao lớn bao nhỏ chạy tới phòng bệnh.
Gõ cửa, trong phòng truyền sau khi truyền tới giọng nói trong trẻo mời vào của Bố Bố, Diệp Thu liền đẩy cửa đi vào.
Bố Bố đang ngồi bên giường cùng ông nói chuyện, khí sắc Bố lão gia tử cũng tốt hơn nhiều. Thấy Diệp Thu đi vào, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Bố Bố còn tưởng là y tá kiểm tra phòng, không ngờ là Diệp Thu, sắc mặt cứng đờ, liền quay đi.
Nhưng Bố lão gia tử lại mặt đầy vui mừng, cười nói: "Coi như là thằng nhãi cậu có lương tâm. Nếu hôm nay không tới thăm ta, hết bệnh rồi ta cũng sẽ không nghiên cứu cái chiếc nhẫn đồ bỏ kia của cậu".
"Thân thể lão có đỡ hơn chút nào không?" Diệp Thu cười hỏi.
"Đỡ hơn nhiều. Khôi phục rất nhanh, ta thậm chí còn muốn xuất viện đó. Nhưng bác sĩ với cháu gái ta lại không đồng ý". Bố lão gia tử nói.
"Lão gia tử. Cháu có chút đồ ăn, lão thử xem có hợp khẩu vị không". Diệp Thu đặt mấy thứ đó lên bàn trước giường bệnh.
Bố Bố thấy Diệp Thu mang đồ ăn tới, vội đi vào phòng bếp trong phòng bệnh chuẩn bị bát đũa. Diệp Thu cũng làm bộ muốn rửa tay mà vào phòng bếp.
Bố Bố biết Diệp Thu đi theo vào, thân thể cứng ngắc, cảm giác ánh mắt hắn dừng lại trên đùi mình, bên tai cũng có chút ngứa. Không biết chuyện gì xảy ra, từ sau khi xảy ra quan hệ với Diệp Thu, Bố Bố cũng không dám mặc quần sort nữa.
"Cái này cho cô". Diệp Thu thứ trong túi áo nhét vào trong túi quần Bố Bố.
Hắn tặng lễ vật cho mình sao? Tim Bố Bố đập thình thịch.
Hừ, nam nhân quả nhiên như thế, không có ai là người tốt. Sau khi chiếm tiện nghi người ta, liền muốn mua lễ vật đuổi đi à?
Sẽ là cái gì chứ? Nhẫn? Bông tai? Vòng cổ?
"Chắc vẫn còn kịp nhỉ". Diệp Thu nói.
Trong đầu Bố Bố rối thành một mớ bòng bong, ngay cả vòi nước chảy róc rách cũng không phát hiện.
Mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Diệp Thu đây?
Vò đã mẻ lại sứt, dù sao cũng đã xảy ra quan hệ với hắn, vậy thì làm bạn gái của hắn sao?
Nhưng tình cảm vẫn chưa tới mức đó, hơn nữa... hơn nữa hắn không có mở miệng mà.
Lễ vật của hắn mình xử lý sao đây?
Nhận? Hay là từ chối?
Lần đầu tiên đối mặt với vấn đề phức tạp như vậy. Hai tư tưởng tiếp nhận và cự tuyệt không ngừng quanh quẩn trong đầu. Nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn không quyết định được.
Mẹ không có bên cạnh, không thể nói cho ông. Bạn thân có cũng mấy người, nhưng có thể nói cho các nàng biết chuyện này sao? Bạn thân chính là dùng để bán đứng, sợ là mình vừa nói cho các nàng biết, tất cả bạn bè ngày mai đều biết chuyện mình bị người cưỡng gian mất.
Chắc là vẫn còn kịp? Còn kịp gì? Bố Bố lúc này mới nhớ tới câu nói cuối cùng của Diệp Thu.
Đợi đến khi Diệp Thu rửa tay xong rời khỏi đây, Bố Bố từ trong túi lấy ra một cái gói được đóng gói rất đẹp, phía trên có một dòng chữ nhỏ màu đen: Dục đình (ngừa chửa tránh thai), ngừa thai khẩn cấp trong bảy mươi hai tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Chắc là vẫn còn kịp?
Có người nói, yêu nàng, sẽ không để nàng bị thương. Một phần thuốc tránh thai khẩn cấp là lễ vật rất tốt.