Cận Thân Bảo Tiêu

chương 297: nữ lưu manh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sau khi xảy ra quan hệ với Diệp Thu, Bố Bố cũng luôn lo lắng. Mấy hôm trước nàng thấy một bức ảnh khôi hài ở trên QQ, một ông chú vô lương nói với một em gái LOLI, tới để chú hôn nhẹ một cái, em gái LOLI vẻ mặt hoảng sợ núp ở góc tường, nói không được, mẹ nói sẽ mang thai.

Trong đầu Bố Bố quanh qua quẩn lại đều là hình ảnh này, nàng đương nhiên không thiểu năng đến độ cho là hôn nhẹ sẽ mang thai. Nhưng nàng biết, lần đầu tiên của con gái là cực kỳ dễ mang thai. Mặc dù nàng không biết lần đầu tiên của mình sao lại không có máu, nhưng mà trước Diệp Thu, nàng không xảy ra quan hệ với nam nhân khác cũng là sự thật.

Nhớ mang máng là Diệp Thu xuất tinh trong cơ thể, mà Bố Bố học cực kỳ giỏi môn sinh vật biết cái này cũng không đại biểu nhất định sẽ không mang thai. Đây là một biện pháp bảo vệ ngừa thai tỉ lệ cực thấp, hàng năm con gái dùng phương pháp tránh thay này mà còn mang thai nhiều vô số kể.

Nàng cũng muốn đi tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nhưng làm sao cũng không mở miệng được. Mỗi lần chạy vào tiệm thuốc kia cô bán hàng vui vẻ hỏi nàng cần gì, nàng đều đỏ mặt do dự nửa ngày, sau đó mua Kim Hạp Tử rồi chạy trối chết. Qua ba ngày, trong túi nàng đã có năm gói Kim Hạp Tử. Hơn nữa còn lần lượt là mua ở năm tiệm thuốc.

Vốn Diệp Thu tặng nàng lễ vật này trong lòng nàng đúng là cũng thở dài một hơn, sau khi uống thuốc này cũng cảm thấy tâm trạng ổn hơn nhiều, không còn suy nghĩ miên man nữa.

Nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Hoặc là nói, có chút mất mác.

Thương thế của Bố lão gia tử khôi phục rất nhanh, lại được sự chiếu cố đặc biệt và loại thuốc tốt nhất của bệnh viện, xem chừng qua một thời gian ngắn nữa là có thể xuất viện. Ý của Bố lão gia tử là muốn về bây giờ đi tự bảo dưỡng, lão vãn không bỏ được công việc nghiên cứu. Diệp Thu lại phải khuyên vài câu, bảo lão ít nhất ở chỗ này hết một tuần.

Diệp Thu buổi trưa ở trong phòng bệnh bồi Bố lão gia tử và Bố Bố ăn cơm, Bố lão gia tử cũng nói rất nhiều, luôn nói chuyện với Diệp Thu. Lại vẫn có dũng khí mượn chiếc nhẫn của Diệp Thu tiếp tục nghiên cứu. Bố Bố vẫn không muốn nói nhiều với Diệp Thu.

Buổi chiều Bố Bố còn có lớp, cùng theo xe Diệp Thu trở về trường. Trên đường đi, Diệp Thu hỏi mấy vấn đề Bố Bố đều không trả lời. Chỉ lúc tới trước cổng trường bảo Diệp Thu dừng xe lại.

"Cảm ơn lễ vật của anh". Bố Bố sau khi nói một câu lạnh lùng, liền kéo của đi ra ngoài. Lúc chui ra khỏi cửa xe còn hơi cúi đầu. Hai chân thật dài bước ra ngoài trước, sau đó cả người mới chui ra ngoài. Tay đẩy mạnh một cái, rất không lịch sự mà đóng cửa xe lại giúp Diệp Thu.

Tiếng giày gõ đất cộp cộp vang lên. Cô gái có đôi chân dài như vậy lại mang giày cao gót thật muốn lấy mạng đàn ông mà.

Diệp Thu cười sờ sờ mũi. Nghĩ thầm, cách mạng vẫn chưa thành công. Đồng chí vẫn cần cố gắng.

Buổi chiều Diệp Thu không có khóa, nhưng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đều có khóa. Hắn chỉ có thể ở trường chờ hai người, sau khi đỗ xe ở ga ra, Diệp Thu liền đi tới phòng ký túc xá.

Hôm nay khó được chính là thành viên phòng ký túc xá đều đông đủ. Không chỉ có Dương Nhạc và Lý Đại Tráng. Thậm chí ngay cả Ngô Chính Tĩnh cũng có ngồi trước bàn vọc máy vi tính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Thấy Diệp Thu cũng về đây, Dương Nhạc kinh ngạc nói: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy chứ? Mặt trời mọc đằng tây sao? Ở trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ lúc khai giảng toàn bộ thành viên đều đông đủ ra. Thật đúng là chưa thấy lúc nào đông đủ như vậy".

Lý Đại Tráng đang cầm điện thoại nói chuyện phiếm với bạn gái. Từ sau khi trường học đưa ra biện pháp gọi điện thoại nội tuyến không lấy tiền. Chỉ số ghép thành đôi giữa các cặp trong trường tăng thêm ba phần. Những quầy tạp hóa cạnh trường bán áo mưa lượng tiêu thụ lại tăng thêm sáu phần. Người trong nước thích đồ miễn phí. Có điện thoại miễn phí này, chỉ cần một cuộc gọi điện nhẹ nhàng là có thể ký kết một phần nhân duyên. Chỉ cần mấy con số chữ ngắn ngủi, có thể làm nên một đêm tình lãng mạn.

Thấy Diệp Thu trở về, gã sau khi nói điện thoại mấy câu, lại hôn gió một cái thì mới xem thế là đủ rồi mà cúp máy, mặc áo khoác từ trên giường nhảy xuống, nói: "Đúng đấy. Hôm nay thật đáng ăn mừng. Một học kỳ sắp hết rồi, chúng ta mới tụ tập như vậy mấy lần. Lão đại hôm nay sao có thời gian tới trường thế? Mấy người đẹp kia không cần anh bảo vệ sao? Tôi cả ngày nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp tôi cũng muốn đi làm viên ngoại công vụ gì gì đó, tôi muốn có thể giống Diệp Thu, có mấy đại tiểu thư tư sắc thiên kiều bá mị mời tôi vào nhà làm vệ sĩ... không cần ba người, cho dù một cũng được, tôi đã phi thường thỏa mãn rồi".

Phàm là Lý Đại Tráng nói, Dương Nhạc nhất định sẽ công kích. Phàm là Dương Nhạc nói, Lý Đại Tráng nhất định cũng sẽ chỉ trích vài câu. Tình hữu nghĩ của hai người chính là ở chỗ tranh đấu này mà ra.

Quả nhiên, Dương Nhạc sau khi nghe Lý Đại Tráng liền bĩu môi, nói: "Tìm anh làm vệ sĩ sao? Vai không thể gánh tay không thể xách, chạy mấy bước cũng thở hổn hển. Người ta gặp nguy hiểm gì, là anh bảo vệ người ta, hay người ta phải bảo vệ anh chứ?"

Dương Nhạc không nghiêm trang mà giả thành thục, bộ dạng mặc một bộ đồ chính chắn mà đấu võ mồm với Lý Đại Tráng thật giống một anh chàng mới lớn.

"Ài, anh có ý gì? Tôi sao vai không thể gánh, tay không thể xách chứ? Có bản lĩnh so với tôi không?"

"So cái gì? Đánh nhau à?" Dương Nhạc xua xua tay với Lý Đại Tráng.

Lý Đại Tráng liền xìu xuống, người nào mà chẳng biết ở trong phòng ngủ có hai người cuồng đánh nhau chứ, một là kẻ ngay cả phó xã trưởng taekwondo cũng đánh ngã, nghe nói người ta bây giờ còn đang nghĩ cách trả thù. Một người khác thì càng khủng bố hơn, đánh cả huấn luyện viên quân đội, thành nhân vật nổi tiếng ở đại học Yến Kinh. Hơn nữa, nếu trong sinh viên mới đợt tiếp theo không có nhân vật cố chấp hơn xuất hiện, sự tích của Diệp Thu sẽ tiếp tục lưu truyền, cũng trở thành truyền thuyết.

Diệp Thu đã quan chiến tranh miệng của hai người, cười chào Ngô Chính Tĩnh, sau đó ngoắt hai người, nói: "Được rồi, đừng cãi nữa. Có chuyện cần tìm các anh thương lượng đây".

"Lần nay tha cho anh một mạng đó". Lý Đại Tráng khoát tay với Dương Nhạc, bộ dạng như chẳng thèm chấp, chạy tới ngồi xuống cạnh Diệp Thu, nói: "Lão đại, có chuyện gì anh cứ mở miệng. Anh em đi giúp anh làm".

Diệp Thu gật đầu, nói: "Lễ giáng sinh có phải sắp tới không?"

"Đúng vậy. Vừa rồi tôi còn đang cùng Minh Minh nhà tôi bàn qua đêm giáng sinh như thế nào đó". Lý Đại Tráng nói.

Diệp Thu vỗ vỗ đầu, nghĩ thầm, vậy thật sự sắp tới rồi. Mình với ngày lễ thật đúng là chẳng có khái niệm gì. Trong nước ngoài nước, tất cả ngày lễ lớn nhỏ cộng lại có mười mấy cái, thật đúng là khiến người ta nhức đầu.

"Hôm nay thầy Trần tìm tôi, nói lễ giáng sinh trường muốn làm hoạt động. Trong hệ... chính là ban chúng ta cũng muốn làm hoạt động đón giáng sinh gì đó. Các người có đề nghị gì không?" Diệp Thu nói xong cũng nhìn Dương Nhạc và Lý Đại Tráng, chuyện hắn có nhiều lắm, đối với phương diện này cũng thật sự ngây ngô, chỉ có thể dựa vào hai anh em chống đỡ chuyện này thôi.

Đáng tiếc, Đông Nhi không có ở đây.

Dương Nhạc nói: "Lại muốn làm hoạt động? Có thể diễn lại "Party dã thú" Đông Nhi bố trí cho chúng ta lần trước không?"

"Tôi đã từng đề nghị. Thầy Trần nói không được. Nếu nói như vậy, sẽ khiến những lãnh đạo hệ khác nói chúng ta hết vốn".

"Là hoạt động trường tổ chức hay là hoạt động lớp tổ chức?"

"Dựa theo quy định trước kia. Hẳn là các hệ viện tự tổ chức hoạt động. Nhưng tình huống hệ chúng ta đặc biệt, một lớp có thể tổ chức nổi một buổi tiệc sao?" Diệp Thu cười khổ nói. Sớm biết có chuyện phiền toái như vậy, mình cũng không tới học hệ khảo cổ này, đi học viện quản lý kinh tế hoặc là hệ khoa học máy tinh, hai hệ này là hệ lớn nhất của đại học Yến Kinh, nhân số cũng nhiều, Diệp Thu tuyệt đối sẽ không vì những chuyện như vậy mà quan tâm.

Hệ khác đều có sinh viên xung phong đứng ra bày mưu tính kế. Mình thì ngược lại, là dạng không trâu bắt chó đi cày.

Ba người tiếp tục bàn bạc, vẫn không có kết quả. Thậm chí ngay cả Ngô Chính Tĩnh cũng đứng ra nói nhiều đề nghị, nhưng tiết mục lần trước quá thành công, cũng tạo một cái ổ gà trên đường bọn Diệp Thu đi. Nếu tiết mục lần này kém quá xa "party dã thú", tất sẽ khiến người khác chê cười. Một "party dã thú" khiến khảo cổ trở thành tiêu điểm của trường, lần này không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm bọn họ ấy chứ.

"Nếu có Đông Nhi thì tốt quá". Lý Đại Tráng cảm thán nói.

"Anh thật đúng là không xem Đông Nhi người ta là người ngoài. Người ta là đại minh tinh, không thể khi nào có việc liền phiền người ta à?" Dương Nhạc theo thói quen sau khi đả kích Lý Đại Tráng mấy câu, cũng cảm thán nói: "Đúng thật, nếu Đông Nhi chỉ cho chúng ta một chút. Cũng sẽ không khiến chúng ta gặp khó khăn đến mức này. Anh không nói tôi cũng không nhớ, sao gần đây không thấy Đông Nhi nhỉ? Diệp Thu cũng không thấy à?"

"Tôi cũng không thấy". Diệp Thu cười gật đầu, thật ra hắn có số điện thoại của Đông Nhi, có đôi khi cũng định bấm số nàng. Hỏi một chút nàng ở đâu, nhưng mỗi lúc như thế lại bỏ ý nghĩ này đi. Đã nói cho người ta mình không phải là vương tử, vậy sao cứ tổn thương người ta?

Có lẽ, chính nàng cũng đã buông tha cũng không biết chừng.

"Vậy anh cũng gọi điện hỏi một chút đi. Người ta ở đâu cũng không biết, làm sao làm bạn trai người ta?" Lý Đại Tráng tức giận nói. Kẻ từ sau khi yêu đương, Lý Đại Tráng liền thành người theo chủ nghĩa nữ quyền rất trung thành. Biết nam nhân này bỏ bạn gái mình, liền hận không thể đi tới chém người kia mấy đao giải hận.

Được hai người cổ vũ, Diệp Thu cũng thấy gọi điện hỏi thăm chút cũng không đại biểu gì cả. Vì vậy lấy điện thoại trong túi ra, bấm số của Nhiễm Đông Dạ.

"... tớ cắm cờ ở phía trước, cậu lăn qua vòng cửa, sách tiểu nhân kia vốn đã úa vàng, chúng ta lại xem hết lần này tới lần khác..."

Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Diệp Thu lại nghĩ tới buổi tối tuyệt vời kia, hai người đi trong làn mưa đêm. Tiếng ca của Nhiễm Đông Dạ cũng làm bạn với bọn họ một chặn đường. Mãi cho đến khi cổ họng khàn khàn, mới không hát nữa.

"Ồ, quái thật. Giọng này sao nghe lạ vậy chứ?" Lý Đại Tráng nghi ngờ nói.

"Đúng vậy. Di động mở loa ngoài sao? Sao chúng tôi nghe rõ thế chứ... giống như là tiếng chuông vang lên ngay ở cửa ấy..."

Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên. Ngô Chính Tĩnh vừa vặn ngồi cạnh cửa, thuận tay kéo cửa ra, một cô gái xinh đẹp ranh mãnh đứng ở cửa vẻ mặt tươi cười. Di động trong tay vang lên, đang hát tiếp: "... Sách tiểu nhân úa vàng cùng gạch đỏ trên tường, nhớ tới mùa đông tuyết trắng kia, hai đứa trẻ đi lại tập tễnh, bước thấp bước cao đi qua tuổi thơ ấu..."

"Đông Nhi?" Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vui mừng mà hét ầm lên.

Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc, di động cũng quên tắt, cứ như vậy mặc nó tự động gọi, bài ca kinh điển kia đã vang hết một lần trên di động của Nhiễm Đông Dạ.

Cô gái đứng ở cửa làm rung động lòng người, phía dưới mặc quần jean màu đen, ở chân mang một đôi ủng, vì trời rét lạnh, trên người cô nàng mặc một bộ áo lông màu đen, phía ngoài còn phủ một áo khoác nhỏ màu đen như áo cánh dơi. Tóc hơi uống, trên đầu đội một mũ màu đen bằng len sợi, một thân màu đen lạnh càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của nàng, lại khiến cho người ta cảm giác rất quyến rũ.

Nhiễm Đông Dạ lúc này, quả thật có phong thái ngôi sao nổi tiếng rồi.

Ánh mắt cô nàng phảng phất như hồ thu, vẻ mặt hớn hở mà Diệp Thu cầm điện thoại vẫn còn đang gọi số mình. Vẻ mặt chuyên chú, giống như những nam nhân khác trong phòng đều không tồn tại.

Diệp Thu lúc này mới kịp phản ứng, vội tắt di động, đứng lên đi tới chỗ Nhiễm Đông Dạ, nói: "Trở về lúc nào thế? Sao không gọi điện?"

"Vì để cho anh một sự kinh hỉ". Nhiễm Đông Dạ cười nói. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm không chớp Diệp Thu, sợ chỉ cần con mắt chớp một cái thì Diệp Thu sẽ không còn tăm hơi nữa.

"Rất vui". Diệp Thu gật đầu. Chuyện này quá thần kỳ, vừa mới gọi điện cho nàng, Nhiễm Đông Dạ lâu dài không gặp liền xuất hiện ở cửa. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ?

"Còn muốn chuyện vui hơn không?" Nhiễm Đông Dạ híp mắt cười. Lập tức nhào vào trong lòng Diệp Thu, ở trên bờ môi của hắn nhẹ nhàng hôn một cái. "Đây là chuyện lúc em ở Paris vẫn luôn muốn làm đó. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội. Có phải rất lưu manh không?"

Diệp Thu gật đầu. Quả thật rất lưu manh, nào có nữ nhân chủ động nhớ nhung ôm hôn người khác như vậy không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio