.
Y đi rồi.
Hắn muốn cử động thân người, vươn hai tay bắt y lại, nhưng mà, hắn không cách nào nhúc nhích.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn y đi rồi.
Trời tảng sáng, Vương Tuấn Khải bị ác mộng vây bủa, giật mình tỉnh lại. Sò sờ xung quanh không chạm được Mã Tư Viễn, hắn hoảng hốt mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bên giường trống trơn lạnh ngắt.
Y lại biến mất nữa ư?
Không thể được!
Vương Tuấn Khải thịnh nộ bật dậy, ánh mắt rơi trên một khối nhô lên dưới tấm chăn nhỏ, sửng sốt hồi lâu mới cẩn thận giở ra, bắt gặp con thỏ màu đang ngủ đến chổng bốn vó lên trời, tư thế bất nhã phơi nguyên cái bụng trắng hếu ra ngoài, hoàn toàn không có ý thức cảnh giác phòng bị gì cả. Tân đế sững sờ hồi lâu, đùng đùng nổi giận.
"Lục soát khắp hoàng cung, tìm cho ra Nhị hoàng tử!!!"
Lệnh vừa ban bố, chúng quân lính tròn mắt nhìn nhau. Chẳng phải Nhị hoàng tử đã mất tích một năm rồi ư? Cư nhiên còn tìm trong hoàng cung? Hai huynh đệ này đang chơi trò gì vậy?
Lúc Hỉ công công bước vào bắt gặp Vương Tuấn Khải sắc mặt xám xịt như tro tàn, không đành lòng thở dài một tiếng rồi đặt ngọ thiện lên bàn, nhỏ giọng nói: "Tốt xấu gì bệ hạ cũng nên ăn một chút đi, từ hôm qua tới giờ người đã tuyệt thực lâu rồi, cứ như vậy cho dù ngài là nam nhân thành niên khỏe mạnh cũng không chống cự được bao lâu đâu."
"Trẫm không đói." Đối với người đã từng ở bên cạnh nuôi lớn mình, Vương Tuấn Khải gỡ bỏ cái mặt nạ lãnh khốc của quân vương, thay vào đó là vẻ mệt mỏi chán chường. Hắn chống tay lên trán, vô thức đặt bàn tay còn lại trên lồng ngực phập phồng hời hợt, bên trong này như có hàng vạn lưỡi dao đục đẽo tượng hình một người hắn thậm chí không biết tên, ngàn đau vạn đau khổ sở không cách nào thốt nên lời. Là ai đã từng nói sẽ không để người nọ đi? Là ai đã từng hứa nhất quyết phải giữ chặt y bên người, không cho phép y vọng động?
Tình cảnh này giống hệt lần trước, lúc tỉnh lại bên người hắn không còn ai.
Vương Tuấn Khải sực nhớ đến con thỏ trắng xuất hiện trên giường hắn lúc sáng, sắc mặt tối đi vài phần. Uổng công hắn luyện võ nhiều năm, có người mang con thỏ vào tẩm cung cũng không phát hiện. Phất tay bảo Hỉ công công lui xuống, Vương Tuấn Khải gõ lên bàn ba tiếng, lập tức trong góc tối xuất hiện một nhóm hắc y nhân kín kẽ từ đâu đến chân, ắt hẳn cũng không biết tại sao con thỏ này lại có mặt trong đây.
"Đêm qua có những ai lui tới?"
"Thưa chủ tử, chỉ có Hỉ công công và Trương thống lĩnh."
Trương thống lĩnh năm nay hơn sáu mươi tuổi, dưới trướng chỉ có một khuê nữ chưa xuất giá, nửa đêm đến tìm hắn làm cái gì, không cần nói cũng hiểu. Vương Tuấn Khải phiền nhất loại người tâm tư vướng bận thế này, nhưng Trương Bác Vỹ đối với sự nghiệp phục hưng nước nhà có công lao rất lớn, hắn không thể làm cho lão ta ngậm miệng. Nếu bên cạnh hắn có một hoàng hậu thì tốt rồi --- Vương Tuấn Khải âm u nghĩ, hoàng hậu của hắn lại vừa chạy mất, đúng là khiến người khác không bình tĩnh nổi.
...
Mã Tư Viễn tỉnh lại giữa giấc ngủ chập chờn, toàn thân tê dại không muốn nhúc nhích. Lăn qua lăn lại đấu tranh tâm lý đến nửa ngày mới miễn cưỡng mở một con mắt, lại phát hiện mình bị nhốt trong một cái lồng.
Đặc biệt to.
Con thỏ tinh trợn mắt nhìn đệm mềm dưới thân, lại ngóc đầu ngắm "ngục giam" rộng gấp mười lần mình, á khẩu hồi lâu mới giật thót một cái. Y nhảy dựng lên muốn mắng người, vừa cử động đã thấy đau thấu trời xanh, dường như có gì đó không đúng lắm.
Ô lão thiên gia! Y thế nhưng lại hiện nguyên chân thân!
Mã tiểu bằng hữu sợ hãi vùi mình vào đệm mềm cố gắng làm giảm sự tồn tại, ánh mắt hồng hồng đáng thương đảo loạn dò xét trong căn phòng. Nơi này là tẩm cung tân đế, từ đây có thể nhìn thấy long sàng chỉnh tề gọn gàng. Suy nghĩ của y thoáng cái bay biến đến vô cực, nhớ tới đêm qua mình cùng người kia "ân ân a a" tận hừng đông, mặt mũi liền không biết giấu vào đâu.
Thế mà, hôm nay lại bị nhốt?
Mã Tư Viễn phẫn nộ gặm cắn cái đệm, chẳng qua người ta chỉ là không giữ được nguyên khí, biến thành thỏ thôi, hắn ta cư nhiên vong ân phụ nghĩa, bạc tình phủi tay nhanh như vậy?
Bởi vì không thể khóc - rất mất mặt, nhưng thỏ tinh lại không tìm được phương thức nào giải tỏa cảm xúc, nên trong lúc chờ đợi chỉ có thể rấm rứt nức nở, ai oán nhìn chằm chằm vào cửa chính. Chỉ cần thấy hắn xuất hiện, y sẽ lập tức nhảy tới cắn hắn, cắn cho hắn quỳ xuống cầu xin, ân, chính là như thế!
Đương nhiên là phải thoát khỏi cái lồng này đã.
Mã Tư Viễn nhìn kết cấu bằng sắt chắn chắn của lồng giam, hy vọng đào tẩu gì đó tàn lụi theo mây gió. Tu vi của y hiện giờ chưa kịp hồi phục để thoát ra ngoài, đau lòng quá mà. Mã Tư Viễn buồn chán đếm cà rốt đến lần thứ một trăm lẻ một, Vương Tuấn Khải trở lại tẩm cung.
Xem bộ dạng của hắn hình như rất tệ, khí sắc đen thui, mặt mày u ám, toàn thân tản ra loại khí chất có thể đè chết con rệp.
Không hiểu sao Mã Tư Viễn cảm thấy rất khó chịu, trong tình huống này lẽ ra y phải đắc ý cười trên thống khổ của hắn mới đúng chứ hả? Nhìn Vương Tuấn Khải không vui đến gần mình, tiểu thỏ tinh rụt cổ co cuộn thành cục nhỏ, bỗng dưng chột dạ quá chừng.
"Ngươi biết y ở đâu không?" Vương Tuấn Khải vừa mở miệng liền hỏi tới tung tích của mình, Mã Tư Viễn lập tức mềm lòng, tâm can như có dòng nước ấm đổ vào, vừa nóng vừa chua xót không biết làm sao. Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống, thẫn thờ nhìn con thỏ trong góc lồng, trái tim như bị ai siết mãnh liệt. Hắn lại trở về những ngày không có người kia, ngơ ngác tàn bạo, tương phản quá lớn.
Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng bật dậy: "Có lẽ y đang ở chỗ đó, sao ta lại ngốc như vậy!"
Nói xong gấp gáp chạy ra ngoài.
Mã Tư Viễn kinh hãi chưa kịp phản ứng, "chỗ đó" trong miệng hắn chính là vách núi đêm qua bọn họ gặp nhau? Nơi kia nguy hiểm vô cùng, sảy chân một chút là rơi xuống vực. Y cứng ngắc nghĩ đến tình cảnh thịt nát xương tan, nhân hình quỷ dạng, trong đầu "oanh" một tiếng chấn động, nguyên khí xung quanh tẩm cung bị y thu hết vào người.
"A...!" Cái lồng hơi bé so với kích thước của con người, Mã Tư Viễn biến hình xong lại bị ép phải co cụm trong "ngục giam", thân thể trần trụi dán sát vào sắt lạnh như băng ấn lên hồng ngân từng vệt, nổi bật trên màu da trắng muốt. Y nỗ lực xoay người, nhưng là không gian thực sự quá chật hẹp, đương lúc muốn gom hết nguyên khí phá lồng ra ngoài, Vương Tuấn Khải nghe động tĩnh trong tẩm cung, thình lình quay lại.
"Ngươi..." Hắn khiếp sợ một chút, mừng rỡ như điên vọt qua, nhanh nhẹn cởi lồng ôm người vào lòng. Mã Tư Viễn bị hắn siết đau, giãy giụa hai phát không ăn thua liền dứt khoát oa trong lòng hắn không thèm động đậy nữa. Vương tân đế sau tâm trạng kinh hoàng vui vẻ đan xen cuối cùng cũng nhận ra điều không thích hợp, cau mày nhìn Mã Tư Viễn đăm đăm.
"Ngươi...chính là con thỏ kia?" Tân đế chần chừ thốt ra, ngoại trừ giả thiết này hình như hắn không đoán ra được nguyên nhân nào, nhớ đến trong giấc mộng xuân ngày nào đó cũng nhìn thấy đôi tai màu trắng xinh đẹp, Vương Tuấn Khải với năng lực thích nghi cực nhanh hướng ánh mắt lên đầu Vương Nguyên, lập lòe ánh sáng:
"Biến tai ra cho ta xem thử."
"..."
"Cả đuôi nữa."
Mã Tư Viễn biết mình đuối lý, tự giác chấp thuận yêu cầu của hắn, phát hiện ánh mắt của người kia càng lúc càng nóng, y xấu hổ co cụm lại, bản năng tìm chỗ trốn.
Vương Tuấn Khải ôm y từ phía sau, nhẹ cắm liếm vành tai lông tơ, khẽ nói: "Đẹp lắm."
"Ngươi...không sợ ta là yêu quái sao?"
"Vậy ta nguyện ý trở thành Trụ vương si mê Tô Đát Kỷ."
"Ngươi không sợ ta hủy tâm can, hút dương khí của ngươi sao?"
"Ta làm Hứa Tiên là được." Dù Bạch Tố Trinh có phải xà yêu hay không không quan trọng.
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi không chê ta xấu tính, ăn nói lung tung còn rất khó chiều chuộng sao..." Mã Tư Viễn nói bằng giọng nhỏ rí, nghe tiếng cười trầm thấp của Vương Tuấn Khải liền đỏ bừng mặt. Tân đế ôm tiểu đông tây, tham lam ngửi hương vị cỏ non trên cổ y, mãi sau mới nặng nề nói: "Chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta, ngươi là ai ta đều không quan tâm."
Trời mới biết khi hắn tưởng y lại bỏ đi, trong lòng máu chảy đầm đìa thống khổ đến mức nào.
"Ta...xin lỗi, a! Tay ngươi đặt ở đâu vậy!! Ô a, không được kéo đuôi ta...Ư.."
"Khả ái như vậy, ta sao có thể bỏ qua."
"Ô.. đừng ngậm...đừng...a..."
"Ngươi không phải rất thích sao? Vi phu hầu hạ ngươi thoải mái."
"Hạ lưu...ân, a...rất, rất kỳ quái..."
"Yên tâm, ta tuyệt không tổn hại đến ngươi."
"Hỗn đản..." Mã Tư Viễn cố đẩy cái đầu đang liếʍ ʍúŧ xương quai xanh của y ra, đuôi vừa bị kéo một cái, cả người mềm nhũn không thể động đậy, tiếng mút mát rơi vào tai y hổ thẹn vô cùng, y lại không nghĩ được gì, như thịt trên đĩa để mặc người ta ăn sạch. Vương Tuấn Khải ngậm đầṳ ѵú xinh đẹp, liếʍ ɭáρ chơi đùa quả hồng anh trên đỉnh, đột nhiên cắn mạnh một cái, thỏa mãn nghe tiếng rên của người phía dưới. Hắn mờ ám cười thầm, một tay xoa nắn đầṳ ѵú còn lại, một tay lần mò tìm vật dưới sàng đan.
Quệt hương cao diễm lệ màu trắng ngà bôi lên cửa huyệt phấn nộn, Vương Tuấn Khải chậm rãi khơi mào du͙ƈ vọиɠ đối phương, trong hương cao có chứa ba phần cao bảy phần dược, là dược gì không cần nói ai cũng biết. Thế nên chưa đầy nửa khắc sau, thỏ tinh đáng thương rơi vào tay sắc lang ngọ nguậy không yên, ánh mắt phiếm hồng rưng rưng nước, toàn thân nổi lên tầng hồng nhạt mê người.
Y khẽ cắn môi, chống đỡ muốn bò dậy. Hành động này trong mắt Vương Tuấn Khải trở nên vô cùng gợϊ ȶìиɦ, đặc biệt là trên xương cụt có một cái đuôi tròn lông mao bông xù, bên dưới cái mông cong vểnh đang run rẩy còn dính hương cao. Hương cao bị nhiệt độ nóng rực hòa tan chảy dọc xuống đùi, nơi vẫn còn lưu lại dư vị hoan ái điên cuồng đêm qua...
Mã Tư Viễn cảm thấy dính dấp khó chịu, đưa tay sờ sờ hậu đình ướt đẫm, lồng ngực phập phồng thở dốc. Vương Tuấn Khải gỡ tay y ra, hôn hôn lên hai vai tiêm gầy, bàn tay chu du trên khuôn ngực mềm mại, ác ý bóp lấy đầṳ ѵú sưng tấy, khiến Mã Tư Viễn giật nảy ra sau. Hắn hô hấp nặng nề, tháo giải khố hạ đem long căn cọ xát cùng cúc huyệt chảy nước, kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả hai bên tê dại đến run rẩy. Dị vật thô to chào hỏi cái mông nhỏ, qυყ đầυ trướng lớn lại không nhịn được tìm đến cửa động muốn chui vào.
Mã Tư Viễn bị trêu đến ngứa ngáy, quay đầu ném ánh mắt ủy khuất đong đầy cho Vương Tuấn Khải, mị nhãn như tơ cào nhẹ tâm trí hắn, kết quả là tân đế cứ nghĩ định lực mình cao không kịp suy nghĩ đã đẩy luôn tiểu huynh đệ vào bên trong, cảm giác lấp đầy làm hai người phát ra tiếng thở dốc, dễ chịu tới đầu ốc trống rỗng.
"Ta muốn...nhìn mặt ngươi..." Mã Tư Viễn nức nở nói, thân thể bị người lật lại, đối diện cùng gương mặt tuấn lãng nhuốm màu tình sắc, xao động trong người y càng lớn, liền quàng tay lên cổ, chủ động hôn hắn.
Vương Tuấn Khải gần như hung hăng gặm phiến môi gợi cảm chết người kia, thân dưới bắt đầu đỉnh lộng, tiếng nỉ non của Mã Tư Viễn bị hắn thu hết vào miệng, âm thanh va chạm kèm theo tiếng nước nhóp nhép mỗi lúc một lớn. Xuân thủy ồ ạt bắn tung tóe ra ngoài, cúc huyệt đỏ tươi dưới tác động va chạm dần mở rộng, mềm nhũn ướŧ áŧ thuận theo luật động đưa đẩy của chủ nhân. Hai chân Mã Tư Viễn vô thức quấn lên thắt lưng Vương Tuấn Khải giúp nơi kết hợp của hai người càng sít sao, căn thịt càng đâm sâu vào bên trong. Thân thể y lay động theo từng cú thúc vào, cảm giác bị nhồi đầy thỏa mãn không nói nên lời, kɦoáı ƈảʍ suиɠ sướиɠ từ hoan ái không ngừng thiêu cháy đầu óc y, làm cho y không thể suy nghĩ được gì, chỉ còn biết ra sức kẹp chặt thắt lưng hắn, co rút tràng bích để hắn tiến sâu hơn.
Phía trước của y bị hắn nắm lấy chơi đùa sớm đã đứng thẳng, cọ loạn lên người Vương Tuấn Khải, hắn liền tóm nó trêu tức bóp mạnh một cái, Mã Tư Viễn kinh hãi rên lên, âm thanh trong cổ họng ngày càng lớn.
"Đừng, đừng chạm vào...nơi đó...a...á..." Nhược điểm bị nắm thóp rất không an toàn, Mã Tư Viễn yếu ớt phản kháng, đổi lại là một trận tê ngứa đến mức xương thịt bủn rủn, y vặn vẹo nửa người dưới, cái mông nhỏ lắc lư ngậm căn thịt cũng cử động theo, vừa phóng đãng vừa dâm mỹ vô cùng. Vương Tuấn Khải đùa giỡn cho thỏa thích, cũng không nhịn được muốn ăn tươi nuốt sống y, thô bạo đâm sâu vào bên trong, thay đổi góc độ để qυყ đầυ chọc phát huyệt động tao hóa của tiểu yêu tinh, khiến y chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến khóc thét, lắc đầu nguầy nguậy.
"A a a..!! Quá, quá sâu...rồi, chỗ kia.. Ư..." Mã Tư Viễn vùng vẫy trên sàng đan, hai chân buông thỏng sang hai bên, thở dốc kịch liệt, trên mặt là vẻ say đắm mê loạn khiến người ta nổi tâm tư bất chính. Y không thể nói được cảm giác kia có bao nhiêu kỳ quái, bởi vì mỗi lần qυყ đầυ chạm đến nơi kia, toàn thân y đều giật bắn lên, ngọc hành cương cứng cũng run rẩy phun ra bạch dịch trắng đục. Khi Vương Tuấn Khải hơi lui ra, cảm giác nọ không còn nữa, y mất mác nhìn hắn, cắn nhẹ môi: "Đến, tiến đến..."
"Ân, thêm chút một, ta muốn..."
"Ư...a..."
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Mã Tư Viễn cuộn người nằm trong vòng tay Vương Tuấn Khải, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
"Làm hoàng hậu của ta, được không..."
"...Ưʍ...?"
"Ta sẽ mang cho ngươi thật nhiều cà rốt, còn có thật nhiều thật nhiều củ cải..."
"...Hảo..."
"Nhất định không được rời khỏi ta."
"Được..."
...
Trong khu rừng.
Tùy Ngọc chống cằm ngáp một cái, nhìn hai người ấm áp tựa vào nhau trong Thủy Tinh Kính, buông một tiếng than thở: "Aiii, ngay cả tiểu thỏ tử cũng bỏ ta đi rồi..."
"Nha nha nha..." Yên tâm, có ta đây!
"Ân, dù sao vẫn còn ngươi a tiểu lang lang~"
"Nha nha..." Đương nhiên, ngươi không cần lo!
"Di? Sao lại tè dầm rồi, tiểu lang lang không ngoan, ca ca không thương ngươi nga!"
"Nha!!" Nói bậy, đây là phản ứng bình thường!! Chờ lớn lên, xem ai mới không thương ai!!!
END