Một cái oneshot cho cp Hạ x Ngọc =)))))))))
SONG TU
Trên Thương Sơn, có Vọng Nguyệt Hồ.
Giữa Vọng Nguyệt Hồ, có một căn nhã trúc cư.
Trong nhã trúc cư, có một cái giường chế tác từ trúc vạn năm, đông ấm hè mát, quả thật chính là bảo bối nhân gian.
Lúc này trên người nằm trên giường trúc là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, mắt phượng mày ngài, ôn nhuận thanh tú, tùy tiện nhắm mắt ngủ cũng đủ khuynh đảo thiên hạ. Thiếu niên khẽ cau mày có vẻ ngủ không ngon, chịu đựng nửa ngày mới mở miệng gọi, thanh âm biếng nhác phong tình vạn chủng mà chính y cũng không biết:
"Tiểu lang lang..."
Từ phía sau nhã trúc cư vọt lên một bóng trắng nhanh nhẹn, người được gọi là "tiểu lang lang" xuất thần nhập quỷ chạy đến trước mặt y rõ ràng là một nam hài tuấn tú dương quang, mồ hôi tích trên trán nhỏ giọt xuống má, thần thái tinh anh sáng lán khiến người ta sinh ra yêu thích, đôi mắt màu lam nhạt phấn khởi rạng ngời như biển sâu vô tận. Trong đôi mắt này, hiện giờ chỉ phản chiếu hình ảnh thiếu niên áo trắng từ từ ngồi dậy, tiểu lang lang luống cuống tay chân có hơi kích động.
"Lại chạy đi đâu chơi đấy hả?" Nhìn vết bẩn trên y phục, thiếu niên hơi sửng sốt, theo bản năng tìm kiếm thương thế trên người tiểu lang lang nhà mình, rốt cuộc phát hiện tên kia có một vết cào kéo dài từ cổ lan đến hầu kết, máu đỏ tươi rỉ ra hòa chung với mồ hôi mặn chát, dù không sâu nhưng vô cùng dữ tợn.
"Là a cha ngươi làm?" Tùy Ngọc bĩu môi, lần nào cái tên Vương Tuấn Khải đó cũng không thủ hạ lưu tình, may là con ruột mà hắn còn không biết nương tay. Y đau lòng sờ sờ vết thương, lấy kim sang dược ra chậm rãi bôi lên: "Về sau không cần tìm hắn luyện công, ta luyện giúp ngươi!"
"Ta chỉ là đi tắm suối thôi...Lại nói, ngươi thì có võ công gì chứ?" Hạ Trường An trêu tức nói: "Ngoan ngoãn làm ca ca của ta được rồi."
"Phi, cứ coi thường gia ta là thế nào? Tuy rằng ta chỉ là bán tiên nhưng tốt xấu gì cũng có ngàn năm đạo hạnh, sẽ thua tên mao đầu tiểu tử như ngươi sao? Tuổi của ngươi còn không bằng số lẻ tuổi ta!"
Cứ đụng đến vấn đề này là Tùy Ngọc lại nổi quạu lên, cũng vì Hạ Trường An rõ là nhỏ hơn y nhiều tuổi nhưng vóc dáng được thừa kế hoàn toàn từ phu phu nhà họ Vương, đã cao hơn y thì chớ lại còn rắn rỏi phi thường, vừa nhìn đã biết con nhà nòi không thể chọc vào. Mà Tùy Ngọc y cho dù có luyện ra đan dược thay đổi hình thể cũng không cách nào làm cho mình cao thêm được, lúc đứng cạnh Hạ Trường An đều bị lép vế hơn.
Y mới không cam tâm!
Hạ Trường An cười cười nhìn ánh mắt tóe lửa của Tùy Ngọc, nhướng mày: "Ai da ta đau quá, cũng may nhờ có dược của ca ca mà vết thương của ta mới tốt..."
Tùy Ngọc sắc mặt dịu xuống một tí, lườm hắn hừ hừ hai tiếng.
Hạ Trường An mang họ Hạ mà không phải Vương thị tộc như cha hắn, là vì một quẻ xăm của Tùy Ngọc. Tùy Ngọc quả thật không hổ với cái danh uyên bác cao thâm, thông tuệ thiên địa nhân gian, chẳng những hành y tế thế cứu người chữa bệnh mà còn học được thuật xem tướng của phái Hoành Đạo tiên, mặc dù không tinh thông toàn bộ, nhưng ít nhiều gì cũng coi là có hiểu biết. Bát tử của Trường An hợp với chữ Hạ, còn tên là do Vương Nguyên đặt, mong muốn đứa con của mình suốt đời suốt kiếp bình bình an an.
Bất quá, tên nhóc Hạ Trường An này không chạy đông chạy tây phá phách thì cũng chủ động gây sự bốn phương, từ nhỏ ở bên cạnh Tùy Ngọc càng không an phận. Hắn bản tính hiếu động, bị Tùy Ngọc ném trong nhã trúc cư ngồi ngốc không được, đều nhân lúc y ngủ lén chạy ra ngoài phơi gió.
Hắn thích cảm giác có người đợi mình ở nhà, sau đó vừa trách cứ vừa lo lắng cho vết thương trên người mình, vì thế bình thường sau khi hắn chơi đùa cùng đám yêu quái trong rừng xong thường tự tạo một vết thương giả, lọ mọ trở về nhà.
Lần nào Tùy Ngọc cũng không nghi ngờ.
Hạ Trường An cười thầm, chìa cái cổ đưa ra: "Ca ca, nghe nói nếu ngươi hôn một cái vết thương sẽ nhanh khỏi hơn." Cái này là hắn trông thấy phụ thân và a cha mới học theo đó nga, không có hư đâu.
"Có chuyện đó sao?" Tùy Ngọc tròn mắt khiếp sợ, lỡ như vết thương nằm ở mông cũng phải hôn ư?
Bất quá trước giờ Tùy Ngọc vẫn luôn nuông chiều đệ đệ hờ của y, bèn thuận thế nghiêng đầu thân thân cổ hắn một cái, thành công khiến Hạ Trường An run lên.
"Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Tiểu lang lang!!"
"Ta không sao, ta, ta ra ngoài tắm!!!"
Tùy Ngọc chưng hửng, không phải mới vừa tắm suối về sau, lại tắm nữa?
Hạ Trường An ảo não phóng tới suối nước mát lạnh, ùm một tiếng nhảy phóc xuống ngâm mình trong dòng nước róc rách. Hắn vừa hổ thẹn vừa giận mình, ánh mắt lia xuống đũng quần nhô cao, không tự chủ đỏ rần hai má. Lang tộc đang tuổi thành niên động dục không hiếm lạ, nhưng xét theo số tuổi của hắn ở lang tộc chỉ mới là đứa trẻ lên năm, cư nhiên có phản ứng này đối với ca ca hắn yêu thương nhất.
Hắn biết, trong mấy năm gần đây, tình cảm hắn dành cho ca ca không đơn thuần là bằng hữu hay huynh đệ nữa rồi.
Bọn họ không cùng huyết thống, đồng sàng cộng chẩm lâu như vậy, có sinh tình, cũng là lẽ đương nhiên.
Tâm trí Hạ Trường An bị dao động này quấy nhiễu suốt thời gian luyện công, chiêu thức đối kháng cũng vì vậy mà thiếu linh hoạt. Vương Tuấn Khải thừa lúc thằng bé không chú ý đạp nó một cước suýt rơi xuống vách núi, mắt lạnh như băng hờ hững liếc một cái: "Có chuyện gì không tập trung?"
Hắn dám nói sao? Hạ Trường An lồm cồm bò dậy, đối diện với người cha nghiêm khắc của mình, cứng quá hóa gãy, thở dài một tiếng.
"Ngươi đang thích một người?" Phụ thân Vương Nguyên của hắn khẽ thốt lên một câu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lông xù trên đầu hắn. A cha Vương Tuấn Khải thấy vậy lập tức nhảy tới hất văng Hạ Trường An ra ngoài, thay thế chỗ hắn ban đầu. Vương Nguyên dở khóc dở cười nhìn ánh mắt độc chiếm mãnh liệt của Vương Tuấn Khải, vỗ nhẹ một cái: "Con trai mà ngươi cũng giành nữa."
Vì là con trai nên mới phải giành!
Hạ Trường An nào có để ý đến đôi phu phu tình thâm dào dạt kia, phiền muộn vò tóc: "Con nên làm gì bây giờ?"
"Ngươi nọ có thích con không?"
"Thích... là như nào ạ..?"
"Ừm, chính là mỗi ngày đều lo lắng chăm sóc cho con, cùng con cười, cùng con khóc, vì con mà đau lòng, vì con mà sầu não..." Vương Nguyên đại khái cũng không biết nên nói làm sao để nhi tử hiểu. Thế mà Hạ Trường An nghe xong hình như rất vui, gật mạnh một cái: "Thích!!"
Hóa ra trước giờ Tùy Ngọc đối xử với hắn như vậy là vì thích hắn sao? Hạ Trường An mừng thầm, tâm tình của nam hài với mối tình đầu trong trẻo rộn ràng hẳn lên.
"Như vậy...Dùng tình yêu của con cảm hóa người nọ đi." Vương Nguyên mỉm cười, muốn giảng giải tiếp theo phải chậm rãi hâm nóng tình cảm của hai người, sau đó mới từ từ tấn công, nào ngờ Vương Tuấn Khải vừa nghe tới đây liền đứng dậy tha Hạ Trường An ra ngoài, đóng cửa động, ném cho thằng nhỏ một quyển bí tịch không tên.
"Đó là Song Tu công pháp, tự mà nghiên cứu đi." Vương a cha hiếm khi hảo tâm mở miệng chỉ bảo, còn đính kèm một câu có độ tin cậy cao: "Lúc trước ta và phụ thân ngươi cũng nhờ vậy mà có ngươi."
Nga!
Quả thật là bí kíp!
Hạ Trường An cảm kích nhìn cái cửa đóng chặt, ba chân bốn cẳng chạy về nhã trúc cư.
"Song Tu công pháp? Chưa từng nghe bao giờ..." Tùy Ngọc hiếu kỳ nhìn quyển sách cũ có chút sờn rách, nổi tò mò của một con mọt sách dâng lên: "Luyện như thế nào?"
"Chính là dựa theo công pháp, làm giống y hệt." Nghe a cha nói vậy, cũng chẳng rõ lắm.
"Nhất định phải luyện sao?"
"Ân, vì ta sắp trưởng thành rồi." Hạ Trường An nói dối mặt không đổi sắc.
Tùy Ngọc cũng lười vạch trần hắn, giở vài trang nghiên cứu một chút, lát sau, đỏ bừng mặt đóng lại.
Đây rõ là đông cung đồ của hai nam nhân!
Song Tu công pháp cái khỉ gì chứ!
"Ngươi bị a cha ngươi lừa rồi. Ta không luyện!" Tùy Ngọc cúi đầu che đi gò má phiếm hồng, tức giận oán hận Vương Tuấn Khải cư nhiên gạt con nít, mà tên "con nít" này không biết là thành thật quá đáng hay là cố tình trêu người, thế nhưng nghe theo lời Vương Tuấn Khải. Hạ Trường An nghe nói y không muốn luyện, trong lòng khổ sở, chưa kịp suy nghĩ đã bắt y lại: "Cùng luyện có được không, ta gần đây rất khó chịu, không luyện,.. không luyện chắc chắn sẽ chết!"
"Ai nói cho ngươi?!!!" Đúng là trước kia xem quẻ có nói năm này Hạ Trường An gặp quẻ đại hung, cần có quý nhân phù trợ. Lẽ nào, lẽ nào thực sự phải song tu gì đó?
Tùy Ngọc cắn môi nhìn hắn, thấy trong mắt đối phương khẩn cầu nài nỉ, còn có ủy khuất cùng đáng thương, không đành lòng vuốt ve tóc hắn.
Vì thế, nửa đêm trong nhã trúc cư bắt đầu vang lên tiếng giường trúc kẽo kẹt, cộng thêm âm thanh kỳ quái như có như không. Đám chim rừng xung quanh quả quyết chắc nịch, Tùy Ngọc Nguyên Quân gần đây còn kiêm thêm chức thu yêu hàng ma, trong nhã trúc cư đang nhốt một con yêu tinh trăm năm vô cùng nguy hiểm.
Riêng Tùy Ngọc chẳng biết con yêu tinh trăm năm ở đâu chui ra này mặt mũi như nào, y hiện tại bị quần đến thốt không nên lời.
"Chúng ta thử tư thế này đi." Hạ Trường An không đợi y đồng ý đã ôm eo Tùy Ngọc lên cao, nhắm ngay đỉnh đầu căn thịt hưng phấn bừng bừng mà hạ xuống. Tùy Ngọc kêu lên một tiếng, hậu huyệt mở rộng nuốt trọn căn thịt trướng lớn, qυყ đầυ hình nấm phấn chấn dã tâm đâm chọc bên trong, bạo lực đè ép điểm mẫn cảm của y, thống khoái vô tận không ngừng nghiền nát xoáy sâu vào đó. Tiểu lang lang như biến thành sói hoang hung hăng trừu sáp y, nắm thắt lưng Tùy Ngọc nâng lên hạ xuống, huyệt khẩu non mịn bị sáp đến đỏ bừng, kéo theo mị thịt hồng tươi ướŧ áŧ dâm hoặc. Tùy Ngọc bị đâm không kìm được tiếng rên, đau đớn dần lui tán, thay vào là cảm giác thoải mái kỳ quái, ngay cả khi hai quả cầu rung động đập "ba ba" vào mông y cũng không chán ghét. Bởi vì động tác của Hạ Trường An quá nhanh, Tùy Ngọc chỉ có thể vặn vẹo mông phối hợp cùng hắn, thắt lưng cong lên cung độ xinh đẹp, hai chân tách rộng run rẩy không vững. Dưới hạ thân y dính dấp hỗn độn, xuân thủy ướt đẫm ròng ròng chảy ra khiến y thẹn vô cùng, lại không nhịn được kẹp chặt nhiệt vật của hắn, cọ xát thân thể động tình song tu cùng hắn.
Trên giường trúc hai thân ảnh quấn chặt lay động bất kể thời gian, trọc dịch đậm mùi xạ hương dính lung tung dưới thân. Tùy Ngọc hiện giờ đang ngồi trên người Hạ Trường An thở dốc, chậm rãi di chuyển theo hướng dẫn của hắn.
"Đúng rồi, chính là như vậy..." Mắt hắn nhìn chằm chằm vào phong thái phóng túng của Tùy Ngọc, nhẫn nhịn nhìn y tự mình luật động, cuối cùng nhẫn không nổi nữa, hung hãn đè y xuống điên cuồng tấn công. Hắn tách mông y sang hai bên lộ ra huyệt khẩu sưng đỏ mê luyến, mặc kệ bên tai vang lên tiếng cầu xin của y, thô bạo đâm sâu vào, nhanh chóng rút ra, hài lòng nhìn cái mông nhỏ run rẩy cùng huyệt động tao lãng bị thao tới không thể khép lại.
Đại chiến ba trăm hiệp.
"Ư...đừng.. đừng mà, sao ngươi còn chưa chịu dừng lại..." Tùy Ngọc bị hắn dặt dưới thân điên loạn chà đạp suốt ba ngày ba đêm, thân thể toàn là hôn ngân, tư thế dâm mỹ gì đó đều đã thử qua, lúc này đang ôm cái đầu vùi vào ngực mình hôn liếm, còn chủ động dâng đầṳ ѵú cho hắn ngậm. Phía dưới của y tê dại quá chừng, ngọc hành cương cứng đến đâu cũng không còn dịch bắn ra nữa.
Song Tu gì đó, đúng là mệt quá mà.
"Vẫn còn, nửa quyển sách chưa thử..." Hạ Trường An hàm hồ nói, ra sức sít chặt người trong lòng, hắn một lần lại một lần ăn kiền mạt tịnh người này mà vẫn không thấy đủ. Tùy Ngọc ngon miệng tới mức hắn thần hồn điên đảo, không nhân lúc này đánh dấu chủ quyền thì còn đợi khi nào?
"Nhưng mà, á...nhưng mà ta không chịu nổi nữa..."
"Ta chống đỡ là được."
"Tiểu lang lang...Ân, a...sao ngươi đột nhiên...a...a..."
END