” Lại đây với em.”
Xòe bàn tay nhỏ nhắn, mái tóc hồng cười tươi như ánh nắng mai….
Cô đứng đó, xinh đẹp và duyên dáng hơn bao giờ hết.
Vẻ đẹp đó khiến anh sững sờ…
Khiến anh không làm chủ được mình mà vô thức nắm lấy bàn tay ấy thật chặt…
Rồi họ đi về phía trước….về phía một khoảng không gian vô định nào đó….xung quanh trắng toát và không hề có cảnh vật nào.
Cứ vật……cả cứ đi mãi….đi mãi…
bàn tay vẫn nắm lấy nhau không buông….
Cho đến khi…
” Cám ơn anh, Sasuke-kun!”
Cô đã quay đầu lại và nói câu đó với anh bằng một ánh mắt cảm kích…
Màu ngọc bích trong đôi mắt đó ánh lên trìu mến….
Vương vấn đầy tiếc nuối và yêu thương.
” Sao em lại nói thế?” – Sasuke thắc mắc…
Rồi anh bỗng hoảng hốt khi bàn tay người con gái đó bỗng buông bỏ anh ngay sau đó….
Rất nhanh chóng, cô chạy vụt đi….
Anh đuổi theo cô với một tâm trí hoàn toàn trống rỗng….
Nhưng không hiểu tại sao, cứ càng đuổi…..anh lại càng thấy khoảng cách giữa cả xa hơn….
” Dừng lại đi.”
Anh đã hét lên như thế….
Nhưng Sakura vẫn không hề quay đầu lại…
Không những thế…..cơ thể cô còn đang tan biến đi ….dần dần…từng chút một….
Cho đến lúc cô hoàn toàn biến mất….
Còn anh ở đó….cô đơn…bơ vơ đến cực độ….
Con mắt đen mở to hơn bao giờ hết….
Anh gào lên trong cơn hoảng loạn……
” SAKURA!”
—————————
Giật mình, chàng trai Uchiha tỉnh dậy….
Anh thấy mình đang trong căn phòng tồi tàn nhìn rất quen… bàn tay anh đang túm chặt lấy mảnh chiếu anh đang nằm…
Xa xa, bà cụ đó đang cặm cụi nấu nước….
– Cháu thấy trong người thế nào chàng trai? – Bà lão cười hiền hậu.
Nhưng Sasuke không thèm để tâm đến lời nói của bà cụ…
Thay vào đó, anh đưa mắt nhìn khắp nơi, không ngừng tìm kiếm…
Và anh dừng khựng lại khi thấy mái tóc hồng lấp ló sau chiếc chăn cũ kĩ trong góc tường chỉ cách anh độ , mét.
Bật dậy ngay lập tức…
Anh lao đến chỗ mái tóc hồng đó đang nằm….
Lật tung tấm chăn ra khỏi, anh trút hơi thở nhẹ nhõm khi thấy Sakura vẫn khẽ thở đều ….
Bà lão nhìn cảnh tượng đó…..vẫn thong thả đưa từng cành củi nhỏ vào đống lửa đang cháy….bà ôn tồn kể lại:
– Cô bé vẫn ổn, chỉ là đang ngủ thôi và dường như không còn bị chất độc hành hạ nữa rồi. Khi đứa trở về hiện tại, ta đã thực sự lo lắng đấy. Cả đều ướt nhẹp và cháu thì ôm chặt cứng con bé. Đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra ở đó ư?
Chàng trai đó vẫn im lặng….
Đưa tay sờ trán Sakura….
Sau hồi lâu……anh mới đáp lại lời bà cụ….
– Tôi nghĩ tôi phải đưa cô ấy đi thôi.
Nói rồi anh bế cô lên, nhẹ nhàng hết sức để không làm cô tỉnh giấc…
Bà lão im lặng một lúc, có vẻ như đã đoán được quyết định của chàng trai trẻ từ trước đó, bà lên tiếng…
– Ta cũng nghĩ thế. Cháu nên đưa con bé đến chỗ nào đó tốt hơn. – Bà đứng dậy, tiến đến chỗ Sasuke và đưa anh viên thuốc nhỏ. – Hãy cho cô ấy uống khi cô ấy thực dậy nhé. Bà cháu ta sẽ rất nhớ người đấy.
Anh đón lấy viên thuốc từ tay bà lão rồi lặng lẽ bước ra ngoài…
Khi gần bước đến cửa, anh dừng lại và đứng yên như suy nghĩ một thứ gì đó….
– Có chuyện gì sao? – Bà lão thắc mắc.
– Không. Chỉ là….
– Cháu muốn nói gì?
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Sakura, anh cười mỉm……
-Cám ơn bà.
—————————————
Hoàng hôn như trải một tấm thảm mật dưới con đường anh đang đi….
Cánh đồng xào xạc tiếng gió….
Những đám mây lững lờ trôi mãi về phía cuối chân trời….
Cô gái tóc hồng cựa nhẹ , đôi mắt ngọc bích hé mở nhìn xung quanh….
Cô thấy bầu trời….thấy những làn gió mỏng manh mơn trớn trên gò má….và thấy khuôn mặt người con trai ấy nổi bật giữa tất cả….
Thấy anh vẫn bước trong khi mang cô trên tay….
– Anh….
– Em tỉnh rồi.
– Chúng ta đang ở đâu đây?
– Hiện tại.
– Hiện tại ư? Vậy có nghĩa là …..
Cô giơ vội cánh tay lên rồi chăm chú nhìn vào nó….
Cảm thấy cực kì sung sướng khi không còn một vệt vân nào trên cơ thể mình nữa.
Cười như hoa, cô lại nhìn anh….
Rồi đưa tay lên nghịch ngợm mấy sợi tóc mái dài của chàng trai Uchiha…
– Em nghĩ anh nên đi gội đầu. – Gỡ cọng như cọng rơm trên đầu anh, Sakura lẩm bẩm. – Đúng chứ?
Sasuke thả lỏng cơ mặt….. anh nghĩ tới cái nền nhà đầy rơm vừa nãy của bà lão….. mặc nhiên không hề có ý phản đối lời gợi ý của Sakura.
Và
Thế là cả cùng tiến tới suối nước nóng…..
phút sau đó…..
– Tôi đã để cả bộ yukata của người vào ngăn tủ rồi thưa cậu Uchiha. – Người phục vụ nói vọng ra từ nhà chính.
– Hnm. – Sasuke đáp lại ngắn gọn.
Anh nhấn cả cơ thể mình ngập chìm trong làn nước nóng….. khoan khoái tận hưởng sau một cuộc hành trình dài vừa diễn ra…
Để mái tóc ướt và bờ vai rộng lớn áp sát vào tấm vách gỗ ….
Anh nói nhỏ….nhưng đủ làm ai đó bên kia cũng đang tựa lưng vào vách…….. nghe thấy…..
– Em thấy khá hơn rồi chứ?
Cô gái tóc hồng đáp lại…gò má đỏ ửng vì độ nóng của nước…..
– Sau khi uống viên thuốc đó, em thấy khá hơn rồi.
Rồi cả cùng im lặng…….
Gương mặt đều thanh thản như gột bỏ được hết những gánh nặng và suy tư.
Anh ngồi đó…cô ngồi đó….
Tấm lưng trần áp mặt vào mặt gỗ nóng bỏng…..
Cả đôi mắt đều trở lên mơ màng vô cùng…..và trông như….. họ có thể hiểu được tất cả những gì người kia đang suy nghĩ bằng một thứ liên kết mơ hồ nào đó….
Cứ thế….
Anh và cô….
Cứ mãi chìm trong đó ….
Chìm trong thế giới riêng của mình….
Mãi cho đến khi màn đêm bao phủ toàn bộ ngôi làng bé nhỏ..
Khoác bộ Yukata lên người, Sasuke và Sakura lặng lẽ bước về phòng trọ….
Đưa tay mở cửa , chàng trai Uchiha nhẹ nhàng dẫn cô gái tóc hồng vào trong….
Anh nắm tay cô cho đến khi cô ngồi xuống bên chiếc giường nhỏ bên khung cửa sổ.
Toan thả tay ra và bước đi….
Bỗng bàn tay anh bị túm chặt lại bởi Sakura…..
– Ở lại thêm chút nữa được không anh?
Cô nhìn anh, đầy khẩn khoản….
Anh cũng nhìn lại cô….
– Em cần nghỉ ngơi, Sakura!
– Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Sasuke-kun…..
-….
– Và em chỉ muốn anh ở bên cạnh em chút nữa thôi để em chắc chắn rằng mọi chuyện đã thực sự qua rồi chứ không phải chỉ là giấc mơ.
Sasuke nghe hết từng lời ….
Trong lòng cảm thấy thứ gì đó đang lan tỏa rất nhẹ nhàng…
Lặng lẽ, anh ngồi xuống bên cô….để cho cô tựa lưng mình vào ngực của anh…..
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào khung cửa sổ…..khiến khung cảnh đẹp như một câu truyện cổ tích….
Những sợi tóc hồng đẹp đẽ không ngừng chạm nhẹ vào cổ anh….
Mùi hoa anh đào lan tỏa khắp nơi…. vô tình kích động đến khứu giác mạnh mẽ của chàng trai Uchiha….
Nhắm nghiền đôi mắt….anh để thứ hương thơm dịu dàng đó xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí của mình….
Có một thứ cảm xúc gì đó vô cùng mãnh liệt bùng nổ bên trong Sasuke….
Khiến đầu óc anh như tê dại…..
Khiến trái tim của anh như trực vỡ òa trong lồng ngực…..
Đưa tay ôm ấy bờ vai nhỏ bé….
Anh hôn lên cổ của cô…..
Rồi nói thầm vào tai cô……
Con mắt đen sâu thẳm bỗng quyến rũ đến kì lạ……
– Sakura ……Anh không thể chờ đợi được nữa rồi!
(Còn tiếp)