Nữ nhi thì luôn gắn cái mác hiền thục, yểu điệu và yếu đuối....
Điều đó luôn được coi là một lẽ dĩ nhiên và đa số cô gái nào cũng như thế hoặc ... ừ thì, gần gần như thế...
.
Ngoại trừ ngoại lệ.
.
.
- SHANNAROO!
Tiếng thét lớn vang lên từ khuôn miệng cô gái tóc hồng. Cùng lúc đó, bàn tay nhỏ bé của cô cũng vung lên...
Chuẩn bị ban tặng một cú đấm "Cực đáng yêu" vào cái mặt như tảng thịt của tên chủ quán trà kia...
.
.
- Ồ không, em....- Sasuke nói nhanh trước kia Sakura kịp kết thúc đời tên chủ quán, ánh mắt anh khẽ liếc nhẹ. - Hắn sẽ nát như tương nếu em nện cả cú đó vào mặt hắn đấy.
" Hả?" - Đôi mắt xanh ngọc mở lớn, hơi ngơ ngác...
Điều đó làm cú đấm kinh khủng kia chệch khỏi cái mặt tên chủ quán...
Thay vào đó là trúng thẳng chính giữa cái bàn đá dày cả hai chục phân mà cục thịt di động kia đang lù lù cả cục bên cạnh.
.
RẦM.
Tiếng động kinh hoàng phát ra.... làm ồn ào cả một làng quê bé nhỏ...
Nó lớn đến mức, tất cả những người dân dần quán trong phạm vi mét đổ lại đều không tránh khỏi giật mình hay đứng hình lúc..
Trong quán trà...
Những quan khách thì sợ hãi đến tột độ, mặc kệ của nả... tất cả đều cố gắng cắm đầu cắm cổ chạy thoát thân sau khi nhìn thấy cơn thịnh nộ kinh hoàng của cô gái tóc hồng đó...
.
.
Trong cái đống nhốn nháo kẻ chạy người la đó....
Có người vẫn đứng yên chỗ đó....
Vẫn đứng đối mặt nhau...
Bên cạnh đống tiền vàng đang lăn lóc, đống sổ sách nhăn nhúm, cái bàn đá nát vụn..... và tất cả chúng đều đang ở trên cái nền quán lún sâu bị cày nát đến thảm hại nhờ một lực nào đó...
.
- Cám ơn anh, Sasuke-kun. - Cô gái tóc hồng giữ tay ở ngực tự chấn an bản thân. - Nếu anh không nhắc, chắc em đã giết hắn mất rồi.
Đáp lại lời cám ơn đó, người con trai tóc đen vẫn giữ nguyên bản mặt không đổi....chỉ có mỗi đôi lông mày là hơi thả lỏng ra đôi chút...
Nở một nụ cười tươi tắn....
Sakura ngó nhìn những người xung quanh ngay sau đó...
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên đến tột độ của cô gái đáng thương...
Nhìn cả bộ dạng sợ hãi của cậu trai bồi bàn đang dùng hết sức bình sinh mà túm lấy cái khăn che hết mặt mũi lại kia....
Rồi cuối cùng.... cô hướng tầm mắt đến nhân vật đáng ghét nhất... Đó chính là tên chủ quán béo ị đang run rẩy bò lổm cổm ra khỏi đống đổ nát kia...
.
.
- Mày...Mày.... - Hắn cố gắng rút cái ống quần ra khỏi mảnh đá. - Sao mày dám.
- Sao vậy? - Sakura ném cái nhìn hằn học về phía đó.
- Tao sẽ giết mày. Người đâu? Người đâu rồi?
- Tôi không nhầm là chạy hết rồi. - Cô kunoichi tóc hồng nheo mặt nhìn quanh, giọng nói đầy châm biếm.
- Cái gì? - Đôi mắt híp của hắn nhăn nhúm. - Chúng nó nhận tiền của ta mà giờ lại dám bỏ trốn ư?
.
Cả người còn lại im lặng nhìn tên chủ quán xấu xa đó...khuôn mặt không giấu được vẻ ngán ngẩm....
Tiến tới gần hắn, Sakura tức giận vô cùng....
Nắm chặt bàn tay, cô cố gắng kìm chế để mình không sút một phát vào mông tên đó....
- Tiền...tiền... Nó không phải tất cả, ông không hiểu à? - Sakura nói lớn. - Với cái kiểu coi tiền là tất cả như ông thì việc không ai tin tưởng và bên cạnh ông đó là điều dễ hiểu thôi.
Ngừng lại đôi chút, Sakura cúi xuống nhặt túi tiền dưới đất...
Tên chủ quán thấy vậy, hắn nhanh tay chộp lấy cái túi từ tay Sakura... cố gắng cướp lại...
- Của tao, tiền của tao... - Hắn rống lên, cánh tay không ngừng giật lại cái túi. - Tao sẽ giết mày.
- Ông không xứng. - Sakura quyết tâm không trả lại cái túi cho cái tên vừa độc ác, vừa keo kiệt kia...
.
Cứ thế, cứ thế.... một cuộc giằng co nho nhỏ đã nổ ra...
Và nó chỉ kết thúc , khi mà.....
Tên chủ quán vô tình bắt gặp cái ánh mắt đáng sợ từ người con trai kia....
- Đủ rồi. - Sasuke nói nhỏ,
nhưng cũng đủ khiến tên chủ quán giật nảy người mà rụt tay lại. Thẫn thờ nhìn cô gái tóc hồng cầm cái túi đi càng ngày càng xa hắn...
.
Gật đầu tỏ ý cám ơn.....
Sakura nhanh chóng tiến tới chỗ cô gái đáng thương và cậu trai bồi bàn...
- Này, người cầm lấy. - Đôi mắt xanh lấp lánh đầy vui vẻ. - Là của người đó.
Cả người đó đều vô cùng bối rối.
- Tôi.... - Cô gái trẻ liếc nhìn tên chủ quán đằng xa. - Tôi...không dám lấy đâu.
- Thôi mà. Đừng để ý đến tên kia. Nếu hắn còn dám gây sự với người. - Sakura quay ngoắt lại nhìn tên béo đang thẫn thờ ngồi cách đó không xa. - Thì có chúng tôi rồi mà.
-....
- Nào, nghe tôi đi nào.
-....
- Nhé?
-... Va...vâng...
.
Đưa tay đón lấy cái túi, hàng nước mắt của cô gái bỗng đột nhiên chảy tràn ra....
Nó làm Sakura thoáng lo lắng, không ngừng hỏi vì sao....
Nhưng đáp những câu hỏi đó, cô gái chỉ cười...
Nắm chặt lấy bàn tay của cô kunoichi tóc hồng.... dòng nước mắt vẫn chưa ngừng lại....
Mang theo cả hạnh phúc và ấm áp chứa chan....
.
.
Nhẹ nhàng phủi tóc cho cô gái đó, Sakura nhẹ nhàng nói:
- hãy cầm số tiền này và đi đâu đó xa khỏi ngôi làng này nhé. Hãy tìm một công việc và một cuộc sống tốt đẹp hơn, hãy quên tên chủ độc ác này đi, quên cả những khó khăn, quên đi cả quá khứ nhé. Mạnh mẽ lên nào.
Cô gái trẻ gật đầu, đưa tay cố ngăn tiếng nấc...
- Đừng khóc.
- Dạ...vâng... tôi sẽ cố.
- Hì... Được rồi, giờ thì đi đi.
Sakura nở nụ cười tươi tắn trước khi đẩy nhẹ cô gái trẻ ra khỏi cánh cửa của quán trà....
Cô gái bước đi, đôi mắt nhìn lại vị ân nhân lần cuối..... nói lớn..........
.
- Cám ơn....vì tất cả, tôi sẽ...không bao giờ quên người đâu!
.
.
Sakura vẫy tay đáp lại....
Lòng cảm thấy vui đến lạ kì......
Câu "cám ơn" thật đơn giản, nhưng cũng thật diệu kì biết bao....
Cô sẽ nhớ nó....mãi mãi nhớ.....
.
.
.
Không gian lại trở lên tĩnh lặng....
Chỉ còn cô, anh và tên người xấu này ở lại đó....
Đứng lặng nhìn tất cả thêm lần nữa, cô gái bé nhỏ khẽ cúi đầu trước tên chủ quán....
- Xin lỗi ông vì cái bàn mặc dù ông đáng bị vậy.
Rồi cô kéo nhẹ vạt áo chàng trai tóc đen trước khi bước đi....
- Mình đi thôi anh.
- Hnm...
.
.
Sasuke đáp lại...
Rồi anh vẫn đứng yên đó....
Nhìn bóng dáng nhỏ bé kia bước đi xa hơn ....
Xa hơn nữa.....
.
Bỗng anh cười, một nụ cười đầy bí ẩn....
.
- Hnm... cô ấy không như những người con gái khác đâu... Ngươi cũng thấy thế mà nhỉ?
.
.
.
Rồi anh bước đi....
Cánh tay đùa nghịch với thanh kiếm Kusanagi vừa tra vào vỏ....
.
.
Bỏ lại đằng sau tên chủ quán đau đớn gào thét........
Máu từ bàn tay đứt lìa vẫn đang cầm con dao găm....
chảy đầy trên mặt đất đầy ẩm ướt.......
.
.