Edit: jena
Người bình thường khi đánh nhau sẽ liên hệ với cảnh sát.
Tiến hóa giả đánh nhau, chỉ có thể tìm cục an ninh.
Cục an ninh tên gọi đầy đủ là "Cục Quản lý sự cố Cao duy xâm lấn các Khu An toàn và Vùng Thiên tai", khi mới thành lập là một nhóm quân binh phụ trách dọn dẹp không gian gấp khúc, sau khi các tiến hóa giả sôi nổi tham gia vào các xí nghiệp, sản nghiệp của gia tộc, quyền lực của cục an ninh cũng đã yếu thế hơn trước nhiều.
Lần này, cục an ninh gửi đến một nhân viên, Tư Thần cũng biết đối phương, đó là Khương Diệc Trần.
Bác sĩ đã đến, khiêng nạn nhân lên cáng rồi chở đến bệnh viện.
Nhân viên ở hiện trường báo án tiến lên, trần thuật lại: "Đây là hai thí sinh tiến hóa giả đến để kiểm tra sức khỏe. Không biết đã nói gì với nhau mà xảy ra ẩu đả..."
Nhân viên cũng không dám nói Tư Thần là đơn phương ẩu đả, do Quý Lăng Tinh trong nháy mắt bị mất năng lực hành động, nếu đối kháng song phương, hai người chắc chắn sẽ đánh qua đánh lại.
Khương Diệc Trần đọc hồ sơ của hai người, thuận miệng đáp: "Được, tôi biết rồi."
Khương Diệc Trần công tác đã , năm, chuyện như thế này đã thấy nhiều.
Khu An toàn rộng lớn, bình thường đều có thể bắt gặp hình ảnh tiến hóa giả trọng thương được mang ra khỏi mấy con ngõ nhỏ.
Hắn nhìn về phía Tư Thần.
Chỉ vừa gặp mấy tháng trước, Tư Thần lúc đó mới trở thành tiến hóa giả, trên trang web ghi chú là cấp Một. Sau vài tháng, đối phương chỉ dùng hai đấm đã giải quyết gọn nhẹ Quý Lăng Tinh cấp Hai.
Dù đặt trên người của những người thuộc gia tộc lớn, tốc độ này cũng khá là khủng b.
Khương Diệc Trần hỏi: "Đi với tôi đến cục an ninh một chuyến đi?"
Ngữ khí thương lượng, nhưng là mệnh lệnh không cho Tư Thần từ chối.
Vì vậy, sau mấy tháng, Tư Thần lại ngồi trên motor của Khương Diệc Trần.
Khương Diệc Trần cảm thấy mình nên nói gì đó: "Nếu đối phương không muốn hòa giải, dựa theo luật pháp, cậu sẽ phải vào tù khoảng ba tháng."
Có tin đồn lưu truyền trong thế giới ngầm là tiến hóa giả vào tù ăn cơm lâu nhất không phải là người phạm trọng án, mà là đắc tội với người ngoài.
Trên thực tế, khi gặp phải sinh vật nhiễu sóng hoặc sinh vật cao duy cấp cao khó giải quyết, cục an ninh vẫn xin viện trợ từ các phạm nhân trong tù.
Tư Thần nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rồi."
Khương Diệc Trần lái motor không khỏi "chậc" một tiếng: "Lần này không khóc à?"
"Khóc với anh có tác dụng gì không?" Tư Thần hỏi.
Khương Diệc Trần cảm thấy lời của Tư Thần vừa thực tế lại đau lòng: "... Hình như không. Quý Lăng Tinh là con cháu dòng thứ của nhà họ Quý, có tên trong gia phả. Nếu chọc giận họ, cậu thật sự phải ngồi tù tận năm. Nhưng sao cậu lại đánh nhau với người ta?"
Tư Thần nhớ lại: "Chúng tôi học chuyên ngành gen sinh vật, luận văn tốt nghiệp tương đối phức tạp. Nếu thành công có thể đăng ký bản quyền, bán được giá hời. Nhưng cậu ta động tay động chân vào thí nghiệm của tôi, khiến tôi ghi nhầm số liệu, thiếu chút nữa bị gán tội danh "học thuật giả", ngay cả tốt nghiệp cũng không xong. Hơn nữa còn mất tư cách bảo nghiên."
保研: những sinh viên tốt nghiệp đại học xuất sắc được khuyến nghị miễn thi lên thạc sĩ
Khương Diệc Trần hít một hơi khí lạnh: "Sao cậu lại chắc chắn là cậu ta làm?"
Tư Thần nhếch miệng: "Cậu ta tự tìm tôi nói, tôi còn giữ băng ghi âm. Tiếc là chẳng làm được gì."
Quý Lăng Tinh đến ký túc xá hỏi cậu có tò mò vì sao số liệu nghiên cứu lại bị sai không.
Hắn cũng nói dù luận văn tốt nghiệp có điểm, điểm chuyên ngành của Tư Thần vẫn sẽ đứng thứ , còn nói cậu không cần bảo nghiên làm gì.
Bảo nghiên và thi thạc sĩ, điểm khác biệt duy nhất là học phí.
Tư Thần không muốn nhớ lại vẻ mặt của tên đó lần thứ hai, tránh cho bị kinh tởm đến buồn nôn.
Hai người đã đến trước cổng cục an ninh.
Khương Diệc Trần dừng xe, ngoài ý muốn nhìn thấy cục trưởng đang đứng trước cửa chờ. Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên xa lạ.
Khương Diệc Trần đọc thông tin của đối phương trong cơ sở dữ liệu.
"Quý Trác Nguyệt. Cha của Quý Lăng Tinh. Giám đốc bộ phận kinh doanh Trung Tâm Cơ Giới chi nhánh Giang Xuyên." Khương Diệc Trần thấp giọng nói: "Cậu có tìm được ai làm người giám hộ chưa? Nếu cậu vào tù ba năm, sau khi ra ngoài đã vượt qua độ tuổi quy định tuyển sinh chuyên ngành quân đội."
Các chuyên ngành khác không có yêu cầu cao đối với độ tuổi của sinh viên, trước năm tuổi đều có thể theo học.
Nhưng chuyên ngành quân đội lại khác, bắt buộc phải trước năm tuổi, bởi vì tuổi tác lớn sẽ không có tiềm lực phát triển.
Năm nay Tư Thần tuổi.
Tư Thần chậm rãi trả lời: "... Chắc là phải tìm rồi?"
Cậu không biết Quý Sở Nghiêu xử lý xong chưa.
Khương Diệc Trần gật đầu: "Chờ một chút xem thế nào, Quý Trác Nguyệt muốn bồi thường ra sao. Cục trưởng của chúng tôi bản tính không xấu. Nhưng nếu không ổn thì cậu nhớ khóc nhiều một chút."
Không thể trách Khương Diệc Trần bất công được.
Vỉ chỉ cần mở hồ sơ của Quý Lăng Tinh ra là thấy một danh sách tiền án dài dằng dặc.
Chỉ còn cách cục trưởng mét, Khương Diệc Trần sõi đời đon đả tươi cười tiến lên, còn thuận tiện châm một điếu thuốc cho cục trưởng: "Sếp, ngọn gió nào mang ngài đến đây? Vị này là...?"
老油条 (lão bánh quẩy): trải đời nhiều, đã thành thạo hơn xã hội, và tinh vi hơn trong việc xử lý mọi việc.
Hắn liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tư Thần, thế nhưng Tư Thần chưa kịp có động tĩnh gì, Quý Trác Nguyệt đã vội vàng chạy tới, trên mặt là nụ cười xu nịnh.
Quý Trác Nguyệt nắm lấy tay Tư Thần nhưng bị cậu tránh né, đành phải bất động thanh sắc nói: "Thằng con trai nhà tôi đã gây phiền toái cho thiếu gia rồi."
"Cậu yên tâm, chờ đến khi nó xuất viện, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ lại nó cho đàng hoàng."
"Sau đó sẽ chuyển đến chỗ khác học, cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa!"
Tư Thần vẫn lãnh đạm: "Ừm."
Quý Trác Nguyệt lấy một thẻ ngân hàng, hai tay đưa qua, tươi cười nói: "Thiếu gia Tư bị thương không nhẹ, tôi thấy máu chảy nhiều quá. Đây, đây là tiền thuốc men bồi thường."
Tiền trong thẻ là tiền tích cóp nhiều năm của Quý Trác Nguyệt.
Chỉ có thể nói, đẻ con như đẻ thêm một cục nợ. Quý Trác Nguyệt có bảy đứa con, Quý Lăng Tinh là đứa thứ ba. Vì từ nhỏ học tập tốt, còn có thiên phú rèn luyện, nên ông đã chọn nó để bồi dưỡng làm người thừa kế.
Bây giờ thì quên đi. Gia chủ có thể xấu xa, có thể thực lực không cao, nhưng chắc chắn không được ngu ngốc, không thể tùy ý đắc tội với người không thể trêu vào.
Khi nhận được điện thoại của lãnh đạo, trước mắt Quý Trác Nguyệt tối sầm, thiếu chút nữa là vào bệnh viện rút luôn bình oxy của Quý Lăng Tinh.
Tư Thần cúi đầu nhìn người mình.
Lúc nãy có những mảnh vỡ kim loại làm trầy xước, vẫn chưa xử lý, nhưng đã không còn chảy máu.
Khoản tiền này có thể không nhận.
Nếu nhận, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây, Quý Trác Nguyệt vẫn sẽ giữ được công việc; nếu không nhận, dù không có ai nói nhưng đại khái sẽ bị sa thải, tương lai còn kéo thêm một đống phiền toái.
Lúc trước Tư Thần ghi âm rồi báo cáo với giáo viên và ban giám hiệu nhà trường. Nhưng ban giám hiệu giả vờ như không thấy, mọi người cũng bảo cậu quên đi.
Ra là không phải không có chính nghĩa, chỉ là chính nghĩa không đứng về phe của cậu.
Bây giờ Tư Thần không thiếu tiền, nhưng cậu vẫn nhận thẻ ngân hàng.
Có người sẽ chán ghét những hàng xóm phiền phức, nhưng ít ai lại đi chán ghét, hận thù một con kiến bò qua chân mình.
Quý Trác Nguyện ngay lập tức thở nhẹ một hơi: "Tôi có tổ chức một bữa tiệc ở nhà hàng Tùng Nguyệt, bây giờ thiếu gia Tư có đói bụng không, cùng tôi đi nhé?"
Tư Thần đáp: "Không được. Bây giờ tôi phải về kiểm tra sức khỏe."
"Được, được, cậu bận, cậu bận." Quý Trác Nguyệt liên tục lặp lại: "Thiếu gia Tư ngồi motor tới? Cậu có cần tôi chở về không?"
Tư Thần trả lời: "Làm phiền rồi."
Muốn đi về chỉ có thể đón xe hoặc đi phương tiện giao thông công cộng.
Tư Thần đến cục an ninh phút, giải quyết mọi chuyện ở trước cửa.
Khương Diệc Trần nhìn hai người vội vàng rời đi, chỉ biết trợn mắt há mồm.
Cục trưởng vui tươi hớn hở vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Khương, cậu vẫn còn trẻ lắm."
Tư Thần ngồi xe, về nhà tắm rửa, còn sơ cứu vết thương, đổi quần áo.
Cậu nghĩ Quý Trác Nguyệt đã đi rồi, nhưng tắm xong vẫn còn nhìn thấy xe của đối phương ở dưới lầu.
Cậu lại đi nhờ xe đến hiệp hội tiến hóa giả.
Sợ Quý Trác Nguyệt lại chờ mình, Tư Thần nói: "Ông có thể đi rồi."
Vì vậy, xe Xích Ảnh tối màu ngay lập tức biến mất trước mặt Tư Thần.
Tư Thần quay lại đại sảnh, tiếp tục lấy số rồi xếp hàng.
Máu trên mặt đất đã được cyber dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Quá trình kiểm tra sức khỏe hoàn toàn thuận lợi.
Mục đích chính của việc kiểm tra sức khỏe là kiểm tra trình độ của thí sinh.
Tư Thần nghĩ rằng kiểm tra sẽ rất khó, nhưng vừa vào phòng, việc đầu tiên là điền phiếu, làm kiểm tra đo lường điện não, sau đó lại vào một phòng nhỏ khác, bên trong có một cái hộp được phủ một lớp vải nhung màu đen.
Nhân viên công tác ngồi bên cạnh hướng dẫn: "Cậu cho tay vào, nắm một chút."
Dụng cụ kiểm tra sức khỏe đã không còn là gì bí mật. Bên trong cái hộp là một sinh vật cao duy đến từ nền văn minh Nhãn, gọi là "Chân Nhãn".
Giống như búp bê ngày nắng, đây là đạo cụ có thể sản xuất hàng loạt.
Lớp vải đen che lên là để giúp cho các thí sinh có tâm lý yếu không dám nhìn Chân Nhãn.
Tư Thần cho tay vào, nắm một con mắt trơn trượt. Con mắt này lớn hơn nhiều so với mắt của nhân loại, giống như một trái golf.
Ở khoảng trống phía trên dường như có một vị thần đang từ từ mở mắt.
Trong phút chốc, Tư Thần cảm giác mình bị nhìn thấu tới tận tâm hồn.
Tư Thần lập tức rút tay.
Cũng may đạo cụ này không yêu cầu phải nắm liên tục.
Nhân viên công tác đóng dấu lên phiếu kiểm tra sức khỏe rồi đưa cho Tư Thần. Cô ấn vào nút màu đỏ bên cạnh, đại biểu đã hoàn thành kiểm tra.
Tư Thần cầm phiếu kiểm tra sức khỏe ra ngoài. Cậu đọc thông tin bên trên.
【 Tư Thần 】
Tuổi: .
Thang Trời: Cấp Bốn (.)
Trạng thái tinh thần: Tốt. Không có dấu hiệu của khuynh hướng bạo lực và chống đối xã hội.
Kết luận: Đủ tư cách thi vòng hai.
Khi Tư Thần về đến nhà đã là giờ tối. Ở khu Bắc Thành có lẽ là rạng sáng.
Tư Thần cảm thấy thế giới quan của mình đã được định hình lại, nhưng cũng không quá mức triệt để.
Vì có một số thứ không thể thay đổi chỉ bằng việc suy nghĩ nên cậu cũng không muốn nghĩ quá nhiều.
Tư Thần mở mạng xã hội, tóm tắt lại chút sự tình.
Vài phút sau, Quý Sở Nghiêu liền trả lời: Tốt. Cố gắng chuẩn bị thi nhé.
Hắn cũng không có thói quen tranh công.
Tư Thần lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng nhắn một tin.
Tư Thần: Tôi sẽ cố gắng để bản thân có giá trị hơn.
Ít nhất để Quý Sở Nghiêu cảm thấy đầu tư vào mình là không lỗ.
Quý Sở Nghiêu biết thiếu niên khúc mắc gì. Một đứa trẻ lớn lên chưa từng được yêu thương trọn vẹn sẽ cảm thấy như vậy.
Quý Sở Nghiêu mỉm cười, trả lời: Chắc chắn rồi.
...
...
Phần thi luận đầy kch thích đã kết thúc, bây giờ là khoảng thời gian chờ đợi thông báo vòng hai.
Trong khoảng thời gian này cũng không cần phải đi không gian gấp khúc. Vì quá nhàn rỗi, Tư Thần đành phải đến công ty mỗi ngày tìm người đánh nhau, huấn luyện chút năng lực thực chiến.
Cậu đã lên cấp Bốn. Người bình thường không thể đánh lại cậu. Mấy ngày qua, cậu đã lôi hết đồng nghiệp lên lôi đài đánh một vòng.
Tư Thần cũng tìm Tống Thanh Ngọc nhưng đáng tiếc dạo này hắn không đi làm.
Cứ như vậy một tuần, sau khi Tư Thần tan làm về nhà đã nhận được chuyển phát nhanh từ đại học Bạch Đế.
Một cái thùng không quá lớn được đặt trước cửa.
Tư Thần ôm cái thùng vào nhà, ngồi trên ghế thong thả mở ra.
Trong thùng là một cái hộp quà vuông bức, gói bằng giấy và có một cái nơ bướm xinh xắn.
Tư Thần mở hộp quà, thứ đầu tiên là một tờ thông báo.
【 Kính gửi thí sinh Tư Thần 】
【 Hoan nghênh bạn đã đăng ký ghi danh vào đại học Bạch Đế. Sau đây là thông tin về vòng thi thứ hai: 】
【 . Xin đừng làm mất giấy dự thi, khi đi thi luôn phải mang theo, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm. 】
【 . Vòng thi thứ hai kéo dài ngày, xin hãy hoàn thành bài dự thi đúng hạn. 】
【 . Địa điểm thi của vòng hai đã được gửi đến thiết bị liên lạc của thí sinh. Xin hãy đọc trước và có mặt ở hội đồng thi trước : ngày tháng . Nếu vắng mặt sẽ bị hủy tư cách dự thi. 】
【 Hiệu trưởng trường Bạch Đế. 】
Tư Thần điều chỉnh góc nhìn, phần ký tên là được viết bằng tay.
Tư Thần xem xong thì đặt tờ thông báo qua một bên.
Bên trong hộp quà còn có thêm một cái hộp nhỏ khác, kích thước bằng một hộp đựng nhẫn, có ghi chú là giấy dự thi.
Tư Thần mở hộp, bên trong là một mảnh kim loại rỉ sét, toàn thân màu đen.
Bên trên có khắc một hàng ký tự rỗng【 】.