Edit: jena
Tư Thần kiểm tra trang bị mang theo lần cuối cùng.
Rìu, bật lửa, thẻ dự thi, bài thi niêm phong, thuốc chữa trị, dịch dinh dưỡng, súng năng lượng...
Tuy thành Bạch Đế giống như một trái tim nằm ở khu vực trung tâm của Khu An toàn nhưng đối với nhiều người, nơi đây chẳng khác gì thâm sơn cùng cốc.
Tư Thần cần phải đi tới hai chuyến xe mới đến nơi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ đi trước khoảng ngày, đến trước ngày thi ngày.
So với những loại vũ khí khác, rìu có kích thước quá lớn.
Cậu đeo nó ở sau lưng, dùng áo khoác che lại, sau đó lại đeo thêm một cái túi, tạm thời khó mà nhìn thấy.
Ngồi trên xe, cậu nhận được tin tình báo của Quý Sở Nghiêu.
So với danh sách của đại học Bạch Đế, tư liệu này còn ghi rõ chi tiết về phương thức chiến đấu và điểm yếu của những thí sinh khác.
Ví dụ như một người tên là Sở Đông Lưu, là em họ bên ngoại của Quý Sở Nghiêu, đến từ khoa học kỹ thuật Bát Phương, tiến hóa giả cơ giới, cấp Năm.
Quý Sở Nghiêu rất dứt khoát bán đứt đứa em trai này đi, trong tư liệu còn ghi chú khi còn nhỏ Sở Đông Lưu bị ném vào ổ rắn để tập huấn, bị rắn cắn chết đi sống lại, bây giờ vẫn còn sợ rắn.
Ngoài ra còn có thêm một cái USB, bên trong là những video quay cảnh chiến đấu của những người khác.
Đây đều là những hình ảnh quý giá của những người có khả năng thừa kế các gia tộc lớn, mục đích là để các vị trưởng bối có thể xem họ tài giỏi như thế nào, có xứng đáng nhận được sự đồng tình và ủng hộ hay không.
Nếu là ở thời cổ đại, những thí sinh này chính là hoàng tử, hoàng tôn; dù thực lực yếu kém vẫn có cái danh là người của hoàng cung.
Trái lại, xuất thân không cao như Tư Thần, lúc này lại có lợi thế hơn.
Bởi vì hẳn là không có ai lại đi quay video chiến đấu của cậu...
Tư Thần ngồi ở khoang hạng nhất, một khoang xe riêng có giường nằm, còn có cả một màn hình ti vi để giải trí.
Cậu gọi Trường Sinh Uyên ra, cả hai cùng nhau xem vài video chiến đấu, cảm giác như đang xem những bộ phim võ thuật chất lượng cao.
Đa dạng, phong phú các phương thức chiến đấu khiến cho Tư Thần được mở mang tầm mắt.
Vì vậy, buổi tối đi ngủ, Tư Thần nhắm mắt nhưng trong đầu không ngừng phóng chiếu những trường hợp chiến đấu vs.
Kết quả cậu có thể rút ra là...
Với trạng thái hiện tại của cậu, dù đối đầu với thí sinh nào đi chăng nữa, tỉ lệ thắng cuộc chưa tới %.
Đây là những nhân tài thật sự.
Theo một cách nghĩ nào đó, tỉ lệ thắng % cũng đã khá ấn tượng rồi.
Nhưng họ thi ở trong không gian gấp khúc, không phải ở lôi đài, trong đó có rất nhiều biến số.
Tư Thần đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tinh thần cực kỳ khẩn trương và lo lắng, dù nhắm mắt nhưng mày vẫn nhíu chặt.
Trường Sinh Uyên lặng lẽ chui ra ngoài, dùng xúc tu nhỏ ấn ấn lên hai bên thái dương của Tư Thần, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Mẹ ơi..." Trường Sinh Uyên ấp úng, muốn nói gì đó, nhưng không đủ từ ngữ để nói: "Không sợ. Tiểu Uyên, mạnh."
Tư Thần mở mắt giữa màn đêm.
Trường Sinh Uyên vừa nói vừa dùng xúc tu quấn lên đầu ngón tay Tư Thần.
Cậu mỉm cười nhéo nhéo, sờ sờ lên những xúc tu đen nhỏ.
Tư Thần phát hiện ra, cậu sợ không phải vì sợ không đậu, không được học tiếp; mà là sợ khi không đậu, không có cách nào giúp cậu giữ Trường Sinh Uyên ở lại với mình.
Tư Thần ngồi xe suốt ngày, đi thẳng từ Giang Xuyên đến trạm giao thông thành Bạch Đế.
Người ở trạm giao thông không nhiều, nhưng cũng không đến mức tiêu điều.
Địa chỉ hội đồng thi là ở vùng ngoại ô thành Bạch Đế, đi xe khoảng tiếng.
Bây giờ là ngày , cách kỳ thi ngày. Nhưng Tư Thần vẫn muốn bắt xe đi ngay, tránh trường hợp ngoài ý muốn xảy ra mà đến trễ.
Vì chỗ kia vừa xa vừa vắng người, Tư Thần đợi suốt hai ngày vẫn không có ai nhận. Cậu đành bỏ thêm ngàn tính vào phí vất vả cho tài xế.
Cuối cùng, tiền xe là ngàn, đắt gấp mấy lần so với giá mặt bằng chung.
Có tiền thưởng cao thì sẽ có người nhận, vì vậy đã có tài xế nhận đơn.
Tiền xe đắt, tài xe cũng rất tri kỷ, thái độ vô cùng đoan chính, khi cậu đến trạm giao thông đã có mặt sẵn để chờ.
Không ngờ chiếc xe lại là Xích Ảnh.
Tư Thần nhịn không được phải lùi về sau vài bước, xác nhận lại thêm một lần nữa.
Đây là dòng xe việt dã của Xích Ảnh, càng đẹp giá càng đắt, tính năng chỉ bằng hai phần ba so với siêu xe, vì vậy chỉ có những tên nhà giàu lắm tiền ngu ngốc thích vung tiền mua.
ngàn đi xe minibus và ngàn đi Xích Ảnh, ít nhất Tư Thần cảm thấy vế sau có vẻ cũng ổn.
Bỏ tiền ra để mua một bài học nhớ đời.
Tư Thần xem biển số xe, sau đó mở cửa, ngồi ở hàng ghế sau.
Tài xế hỏi: "Là khách có số đuôi ạ?"
"Đúng vậy."
Tư Thần nhớ lại một chút, hình như tài xế họ Tống.
Vậy nên cậu mỉm cười: "Làm phiền chú rồi, sư phó Tống."
师傅: thầy dạy, thợ cả, có chuyên môn về một lĩnh vực, nghề nghiệp nhất định
Sư phó Tống có vẻ thường xuyên sử dụng internet để chạy xe, điều khiển tự động có một lớp màn chống nhìn trộm, còn hệ thống tri kỉ nhắc nhở: "Đã khởi động chế độ tự động báo nguy. Nếu lệch khỏi lộ trình, bạn có thể nhấn nút báo nguy..."
Tài xế đưa cho cậu một chai nước khoáng qua tấm màn: "Của công ty phân phát. Sếp nói nên chủ động đưa cho khách hàng, cậu uống không?"
Là nước khoáng đóng chai, trên chai nước có dán nhãn hiệu của một thương hiệu địa phương của thành Bạch Đế, tên là "Tam Nguyệt Xuân", lấy từ nguồn nước của sông Xuân, giá bán lẻ là điểm tín dụng.
Tay của vị tài xế này thon dài trắng nõn, không hề có một vết chai.
Tư Thần có nghe nói rằng có vài phú nhị đại trong nhà không thiếu tiền, nhưng thích rất thích làm tài xế chạy xe. Vì ít nhất, lao động như vậy có thể giúp họ cảm thấy sinh hoạt có giá trị.
Cậu nhìn bàn tay này, cảm thấy sư phó Tống rất giống kiểu người như vậy.
Cậu không dám chắc chắn vì cũng có những tiến hóa giả mỗi ngày đều chịu huấn luyện cường độ cao nhưng cũng có vết chai nào trên người.
Nhưng tiến hóa giả cũng sẽ không... nhàn hạ đến mức lái xe thuê. ngàn tiền thuê xe nhưng phải nộp lại cho công ty ngàn.
Tư Thần suy nghĩ, nhận lấy chai nước, ôn hòa đáp: "Cảm ơn."
Nhưng cậu không uống.
Ba phía có núi non vây quanh, là địa hình đất bằng, trong nội thành của thành Bạch Đế còn có ba con sông hội tụ với nhau.
Nhưng so với những thành phố lớn như Giang Xuyên, Bắc Thành thì thành Bạch Đế cũng không tính là phồn hoa. Tòa cao ốc không nhiều lắm, nhưng đều tăm tắp và khá đẹp.
Bây giở, ở được đây cũng là một chuyện khó khăn.
Vì khu dân cư ở Khu An toàn rất nhiều.
Dù đã nâng cao mức độ bảo vệ cũng như khả năng đăng ký danh ngạch trong hộ khẩu cũng khó lòng ngăn cản dòng người chạy nạn từ Vùng Thiên tai.
Nhiều người muốn vào sống ở Khu An toàn, giá nhà cao, diện tích sống lại ngày càng thu hẹp. Để sinh ra nhiều lợi nhuận hơn, nhiều người hận không thể xây thêm những tòa nhà cao tầng lầu.
Thần sắc mỗi người đều mỏi mệt và chán chường. Bọn họ không còn là những cục pin mới, bây giờ chỉ cần chờ hết năng lượng sẽ trực tiếp sập nguồn, không chút lưu tình bị ném ra ngoài như một thứ rác rưởi đã hết giá trị sử dụng.
Tư Thần hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy một người đang dắt cho đi dạo ở bên đường.
Cậu vẫn luôn nghĩ chuyện này chỉ xảy ra ở đường phố của tầng lớp thượng lưu... Nhiều chỗ ở Giang Xuyên không có đường đi bộ vì sợ rằng lãng phí tài nguyên đất.
Không thể tin nổi ở đây không chỉ có đường đi bộ, mà còn có cây cảnh.
Có một hòn đảo nổi ở trung tâm thành phố.
Cây xanh như bị đột biến, cao chót vót như những bức tường thành, bên trên còn có hoa đang nở, ngăn cản tầm nhìn của những người tò mò muốn nhìn vào bên trong.
Tài xế hơi mỉm cười: "Đó là trường đại học duy nhất ở chỗ chúng tôi, trường đại học Bạch Đế. Đừng nhìn thấy nó xếp hạng không cao mà tưởng lầm, là do liên minh cố ý đánh điểm thấp thôi. Họ không cho chúng tôi tuyên truyền ra bên ngoài, hạn chế phát triển. Thứ chó liên minh đó có ngày bị ông trời trừng phạt."
Giọng nói của tài xế rất dễ nghe, còn có sự trầm ấm hoài cổ, dù đang nói tục lại như đang ngâm thơ.
Tư Thần thu hồi tầm mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên phụ họa theo không: "... Ừm."
Sư phó Tống lái xe có chút táo bạo, đặc biệt khi đã ra khỏi trung tâm, trực tiếp đạp ga tới số lớn nhất, xe lao đi vun vút, cảnh sắc xung quanh chỉ còn lại những vệt mờ.
Bánh xe được thu hồi, thay vào đó là hệ thống phản lực.
Tư Thần cài đai an toàn, cảm giác như mình đang ngồi trên tên lửa.
May mắn là tính năng của Xích Ảnh không tệ lắm, dù chạy nhanh như vậy vẫn không khiến Tư Thần bị say xe.
Hoặc do thể chất của tiến hóa giả không giống người bình thường.
Tóm lại, chỉ trong vòng tiếng, cậu đã tới nơi.
Toàn bộ hội đồng thi được giăng dây cảnh giới, trước cổng trường còn có mấy chiếc xe việt dã cỡ lớn.
Ngoại trừ Tư Thần, ai cũng tự lái xe đến.
Trường Sinh Uyên nấc lên một cái: "Mẹ ơi... Chóng mặt, ô..."
Không biết vì sao, Trường Sinh Uyên cảm thấy vừa lên xe đã rất chóng mặt, còn muốn ói.
Tư Thần vốn đang đau lòng, kết quả, giọng nói của sư phó Tống vang lên từ hàng ghế trước: "Ôi chao, sao lại mang theo con trai vậy?"
Trường Sinh Uyên nói chuyện với cậu, người ngoài không thể nghe thấy.
Tư Thần đã nghiêm túc nghiên cứu nguyên lý, có được kết luận rằng âm tần của Trường Sinh Uyên tương đối đặc thù, chỉ có tiến hóa giả đã cải tạo với nó mới có thể nghe được âm thanh của nó.
Thân thể của Tư Thần cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ghế lái xe.
Tấm màn hạ xuống, Bạch Đế quay đầu, tươi cười, trông có vẻ rất sung sướng: "Khẩn trương thế? Quen tôi hả?"
Tư Thần chớp mắt, thân thể dần thả lỏng.
Vì cậu biết rằng dù phản kháng hay làm gì đi chăng nữa trước mặt người này chẳng khác gì trò cười.
"... Thầy..." Tư Thần dừng một chút: "Bạch Đế..."
Bạch Đế cởi đai an toàn: "Thật hả? Thầy tới để làm giám thị, vừa lúc thấy con có đơn, thuận tay nhận để kiếm thêm thu nhập. Chắc con không để ý đâu nhỉ? Còn ngồi đó làm gì, xuống xe đi."
Nói xong, liền trực tiếp mở cửa bước xuống.
Xe vừa đến nơi, người trên xe bước xuống khiến ai cũng ngoái đầu nhìn.
"Ngài Bạch Đế."
"Thành chủ Tống."
"Ông chú cố!"
Từng thí sinh đều cung kính cúi đầu, mỗi người một xưng hô.
Bạch Đế hơi mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy, vẻ mặt không chút tức giận, giọng điệu đoan trang: "Không cần khách khí, gọi thầy được rồi."
Tư Thần: "..."
Làm sao bây giờ, bây giờ thật sự có thể xuống xe sao? Liệu có bị những thí sinh bên ngoài gán cho tội danh đi cửa sau không...