Nếu nói Tiêu Minh Hạc đến đây là để chống lưng cho ai, thì cũng không phải là Tiêu Ngôn, mà là cho cặp đôi trẻ tuổi vẫn đang ngồi trên ghế kia. Chỉ là mọi người ngày càng tò mò, họ rốt cuộc là có lai lịch gì? Âu Dương Sân mặt tái nhợt, nhìn con trai bị đánh chết mà không thể làm gì, sự tức giận, nhục nhã, hận thù trong lòng có thể tưởng tượng được. Ông ta vẫn nắm chặt khẩu súng trong tay, muốn nổ súng trả thù cho con trai. Nhưng tay ông ta run rẩy, ngón tay cứng đờ, cơ bắp vô lực. Đối mặt với Tiêu Minh Hạc, đối mặt với nhà họ Tiêu, ông ta đã mất hết can đảm. Hầu Thất Quý đã đi đến bên cạnh Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, hơi khom người, trên mặt nở một nụ cười hơi hối lỗi và có chút ngượng ngùng. Tiêu Minh Hạc đánh chết Âu Dương Tĩnh, tức giận chưa nguôi, quát Tiêu Ngôn: “Quỳ xuống!” Tiêu Ngôn không dám phản kháng, ngoan ngoãn quỳ xuống. “Không phải với ta, là với cậu Lý!”, Tiêu Minh Hạc nói. Tiêu Ngôn sửng sốt, mới hiểu ra cậu Lý mà Tiêu Minh Hạc nói là ai. Tuy trong lòng anh ta không cam tâm, nhưng cũng không dám không nghe, đành chậm rãi di chuyển thân mình, xoay mặt về phía Lý Dục Thần. Tiêu Minh Hạc ôm quyền cúi người chào Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, là do nhà họ Tiêu chúng tôi quản giáo không nghiêm, mới sinh ra đứa cháu hỗn hào này, làm kinh động đến cậu. Xin cậu đại nhân đại lượng, tha cho nó đi”. Lý Dục Thần mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi hình như có người muốn đánh gãy chân tôi, bắt tôi bò đến quỳ lạy nhận sai?” Tiêu Minh Hạc toát mồ hôi hột. Người khác không biết Lý Dục Thần, nhưng Tiêu Minh Hạc thì biết. Hôm đó ở mộ Quỷ Vương, ông ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần. Cảnh tượng tia chớp năm xưa vẫn còn in sâu trong tâm trí ông ta. Trận chiến giữa Lý Dục Thần và Quỷ Vương đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi sức mạnh của con người. Đối với Tiêu Minh Hạc, đừng nói đến tông sư gì, cũng chỉ là con kiến hôi trước mặt Lý Dục Thần. Tiêu Minh Hạc cắn răng, giơ tay lên hướng về phía Tiêu Ngôn, tàn nhẫn nói: “Tiêu Ngôn, hôm nay ta sẽ đánh gãy chân của cháu, phế đi võ công của cháu!” Nghe vậy, mọi người đều không khỏi kinh hãi. “Tên đó rốt cuộc là ai vậy? Tiêu tông sư chỉ vì một câu nói của anh ta mà lại muốn phế đi cậu Tiêu!” Tay Tiêu Minh Hạc giơ giữa không trung cũng có chút run rẩy. Đây là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của nhà họ Tiêu, là cháu trai được anh cả Tiêu Công Mặc yêu thương nhất, hơn nữa võ công còn là do chính ông ta đích thân huấn luyện, ông ta xem như cháu ruột. Ông ta giơ tay, có chút do dự. Ông ta hy vọng Lý Dục Thần chỉ muốn xem thái độ của ông, sau khi ông ta biểu thị sẽ lên tiếng ngăn cản. Nhưng Lý Dục Thần cũng không nói gì. Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lý Dục Thần. Tiêu Minh Hạc thất vọng, nhưng điều đó cũng khiến ông ta hạ quyết tâm, vì gia tộc, đành phải hy sinh tình thân. Ông ta vận lực vào lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, bèn nhắm mắt lại. Chỉ cần một chưởng này, từ nay về sau Tiêu Ngôn chính là một phế nhân. Nhưng lúc này, Tiêu Ngôn không hề chờ chết, mà đột ngột đứng dậy, toàn thân bộc phát một luồng sức mạnh bí ẩn, cánh tay quấn lấy một tầng hắc khí, thoạt nhìn tưởng chừng như anh ta mọc ra một cánh tay Kỳ Lân. Tiêu Minh Hạc đang nhắm mắt lại, không hề nghĩ tới cháu trai mình sẽ phản kháng, cho nên không hề đề phòng. Mà Tiêu Ngôn ra tay cực kỳ nhanh chóng, công pháp quỷ dị vô cùng, đến khi Tiêu Minh Hạc nhận ra có điều không ổn thì đã quá muộn. Tiêu Ngôn điểm một ngón tay vào sườn Tiêu Minh Hạc, một luồng khí đen kịt từ đầu ngón tay của anh ta chui vào cơ thể Tiêu Minh Hạc. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy khí lực toàn thân tan biến, vội vàng vận khí đan điền, bảo vệ tâm mạch. Tiêu Ngôn đã biến ngón tay thành lòng bàn tay, vỗ một chưởng vào ngực Tiêu Minh Hạc.
Ông ta lùi lại mấy bước, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu, mặt mày tái nhợt, chỉ vào Tiêu Ngôn: “Mày... mày...”