Biểu cảm trên mặt Tiêu Ngôn méo mó, nhìn tay mình, điên cuồng cười rộ lên: “Hahaha, muốn phế tôi á? Không dễ dàng như vậy đâu! Tông sư thì đã sao? Tiêu Ngôn tôi mới là cao thủ tuyệt thế! Hahaha...” Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, khiến mọi người không kịp phản ứng. Ai mà ngờ được, tông sư Tiêu Minh Hạc nổi tiếng bấy lâu nay, lại bị Tiêu Ngôn đánh cho phun máu. “Ôi, cậu Tiêu lợi hại quá, một chiêu đã đánh bại Tiêu nhị gia!” “Thì ra cậu Tiêu đã là tông sư lâu rồi, quá lợi hại! Đây không phải là tông sư trẻ tuổi nhất Hoa Hạ chứ?” “Cũng chưa chắc đâu, nghe nói Lý Dục Thần ở Nam Giang cũng rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, đã đánh bại ninja Đông Doanh liên tiếp hạ gục năm tông sư tại Đại hội Võ lâm Tiền Đường. Chẳng biết anh ta và cậu Tiêu ai lợi hại hơn?” “Trước đây là Nam Chu Bắc Tiêu, xem ra sau này phải đổi thành Nam Lý Bắc Tiêu rồi.” “Cái gì mà Nam Lý, cậu không nghe nói Lý Dục Thần đã đến thủ đô rồi à?” … Khi nghe những lời này, ánh mắt Tiêu Ngôn trở nên lạnh lùng, anh ta cười lạnh nói: “Hừm, Lý Dục Thần gì chứ! Nếu tôi gặp được cậu ta, tôi sẽ phế bỏ võ công của cậu ta, biến cậu ta thành tàn phế, để cậu ta đi ăn xin! Hahaha...” “Vậy sao?” Lý Dục Thần từ từ đứng lên, duỗi vai một cái, đi về phía Tiêu Ngôn. Hành động này của anh khiến mọi người tò mò. Tên này định làm gì? Không phải là muốn đánh với cậu Tiêu đó chứ? Ngay cả Tiêu tông sư cũng chỉ một chiêu là bại, anh ta làm sao có thể đánh thắng được? “Mày muốn chết!” Tiêu Ngôn thậm chí không thèm nhìn Lý Dục Thần một cái, bởi vì anh ta hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ khí tức võ đạo nào từ đối phương. Khí đen trên cánh tay anh ta bùng lên dữ dội, tung một quyền, tựa như cánh tay Kỳ Lân vung vẫy, mãng xà xuất động. Sân vườn ngập tràn một bầu không khí chết chóc. Tất cả mọi người đều nín thở. Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ chết, thì đột nhiên Lý Dục Thần ra tay, nắm lấy nắm đấm của Tiêu Ngôn, nhẹ nhàng vung lên. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh tay của Tiêu Ngôn mềm nhũn xuống. Lúc Lý Dục Thần buông tay, tiện tay tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út của Tiêu Ngôn. Chiếc nhẫn bốc lên một làn khói xanh, bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Lý Dục Thần dùng ngón tay bấm quyết, chỉ vào hư không, đám khói xanh kia như bị trói buộc, giằng co trái phải nhưng không thể thoát ra. Khói xanh dần dần ngưng tụ thành một hình dạng nửa người nửa ảo, lơ lửng giữa không trung. Lý Dục Thần cười lạnh: “Tôi nói sao cậu ta lại kỳ quặc như vậy, hóa ra trong nhẫn giấu một lão già!” “Mày là ai? Tao không thù không oán với mày, vì sao hãm hại tao tu luyện?”, hồn phách ngưng tụ từ khói xanh truyền ra một đạo thần niệm. “Mượn lô đỉnh của người khác, xâm phạm nguyên thần, tà ma ngoại đạo, cũng dám nói tu hành!” Lý Dục Thần nói xong, đầu ngón tay bắn ra một đạo cương khí, bắn vào trong làn khói xanh. Làn khói xanh kia, trong nháy mắt liền tan biến không còn dấu vết. Hầu hết mọi người trong sân đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Tiêu Ngôn một chiêu đánh bại Tiêu Minh Hạc, mà Lý Dục Thần một chiêu đánh bại Tiêu Ngôn. Lúc này, Tiêu Ngôn đang đau đớn ngồi trên mặt đất. Cánh tay của anh ta, do cú hất của Lý Dục Thần ban nãy, xương cốt vỡ nát, gân mạch đứt đoạn. Nhưng nghiêm trọng hơn, là chiếc nhẫn của hắn bị Lý Dục Thần tháo xuống, sau khi yêu hồn tu luyện bằng huyết mạch của anh ta thoát đi, chân khí trong cơ thể anh ta bị rút cạn. Mọi người không nhìn ra, nhưng Tiêu Minh Hạc nhìn ra. Tuy ông ta không nghe thấy sự giao tiếp bằng thần thức giữa Lý Dục Thần và hồn ma khói xanh kia, nhưng cũng đoán được đại khái.