Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

chương 1246 ông chủ mã đừng hối hận đấy!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mã Sơn nói: “Còn làm thế nào nữa, chỉ cần thắng tay giám đốc Hứa kia, gặp được Thái Hòa Trung thì nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn thành”. Tra Na Lệ lắc đầu: “Không có tôi, anh không thắng nổi đâu”. “Ai bảo vậy?”, Mã Sơn không phục: “Em đừng xem thường anh, anh đã học được mánh chơi bài bịp của cao thủ rồi, chưa chắc tên họ Hứa này đã là đối thủ của anh”. Tra Na Lệ nói: “Nơi này là sân nhà của người ta, anh giở trò gian lận chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết! Thôi, làm người tốt thì làm cho trót, tôi đi với anh. Hơn nữa, hai tỷ rưỡi kia có một nửa là của tôi, anh đừng hòng quỵt!” Mã Sơn mừng rỡ, cười nói: “Vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi, đăng ký xong, nó sẽ là tài sản sau hôn nhân, anh có muốn chiếm làm của riêng cũng không được”. “Cút!” ... “Chơi xì tố đi”, Mã Sơn nói. “Được, chơi”, Hứa Trí Thắng gật đầu với người chia bài. Người chia bài lấy ra hai bộ bài mời Mã Sơn kiểm tra. Mã Sơn vẫn phóng khoáng như cũ, phẩy tay nói: “Không cần, các anh là sòng bạc lớn, tôi tin các anh”. Người chia bài bắt đầu chia bài. Mã Sơn đặt cược rất tùy ý, hoàn toàn không chú ý vào bài, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Tra Na Lệ ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình. “Vợ à, em xem bài đi!” Gần như mỗi lá bài Mã Sơn đều nhờ Tra Na Lệ xem rồi tranh thù sờ tay của cô ta. Lần nào Tra Na Lệ cũng đập mu bàn tay của anh ta, nói: “Đáng ghét”. Dáng vẻ của hai người khiến Hứa Trí Thắng nhíu mày. Mẹ kiếp, đây nào phải là đi chơi bài, rõ ràng là coi sòng bạc là khách sạn cho cặp đôi nghỉ dưỡng! Bọn họ cứ thế chơi mười mấy ván. Bất kể Hứa Trí Thắng dụ dỗ hay chọc giận thế nào, Mã Sơn cũng không mắc câu, không chơi bẩn, cũng không đặt cược lớn. Sau mười mấy ván, anh ta chỉ mới thua vài triệu. Hứa Trí Thắng nóng ruột. Nếu như tên này cứ chơi như thế này thì có ba ngày ba đêm cũng không thể chơi hết được hai tỷ rưỡi. Thấy bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, Hứa Trí Thắng càng nhìn càng tức. “Ông chủ Mã, chơi nhỏ thế này thật không giống tác phong của anh”. “Nhỏ ư?”, Mã Sơn nhìn mặt bàn một cái: “Hình như đúng là hơi nhỏ một chút, vậy hay là tôi chơi lớn hơn nhé?” Hứa Trí Thắng cười gằn một tiếng: “Được, vậy chúng ta tăng tiền cược lên mười triệu nhé?” Mã Sơn lắc đầu: “Vậy vẫn quá nhỏ”. “Vậy Ông chủ Mã muốn chơi lớn cỡ nào?” “Đã chơi xì tố thì phải tất tay, chơi luôn một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua, anh thấy sao?” Hứa Trí Thắng kinh ngạc. Một ván hai tỷ rưỡi ấn định thắng thua. Anh ta chưa từng chơi cược lớn như vậy bao giờ. Mặc dù anh ta rất tự tin vào kỹ năng chơi bài của mình, mặc dù nơi này là sân nhà của anh ta, từ nhân viên chia bài, nhân viên phục vụ đến vệ sĩ, tất cả đều là người của anh ta, là cao thủ trong số các cao thủ, ngoài ra còn có mấy chục camera, máy cảm ứng hồng ngoại, thế nhưng Hứa Trí Thắng vẫn thấy hơi hoảng hốt. Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm Mã Sơn. Rốt cuộc đối phương dựa vào đâu mà dám chơi tất tay? “Ông chủ Mã nghiêm túc chứ?” “Đương nhiên!”, Mã Sơn nói: “Tôi thích tất tay, đang may mắn thì phải chơi tất tay mới được, hahaha! Không phải giám đốc Hứa sợ đấy chứ?” Hứa Trí Thắng liếc nhìn người chia bài, ngón tay gõ một cách có quy luật xuống mặt bàn. Anh ta cười lạnh một tiếng: “Được, vậy thì quyết một trận thắng thua! Ông chủ Mã đừng hối hận đấy!” Mã Sơn cười to: “Hối hận thì còn chơi bài làm gì! Thắng thì đi chơi gái, thua về nhà ăn mì!” Chợt nhớ ra Tra Na Lệ đang ngồi ngay bên cạnh, anh ta cười gượng: “Đó chỉ là ví von, ví von thôi!” Hứa Trí Thắng nói: “Vậy, Ông chủ Mã, chúng ta bắt đầu đi”. Nói rồi định bảo người chia bài bắt đầu chia bài.

Mã Sơn nói: “Chờ một chút!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio