Hứa Trí Thắng nhìn Mã Sơn, thắc mắc: “Ông chủ Mã còn có yêu cầu gì?” Mã Sơn nói: “Cô nàng Lỵ Lỵ ban nãy là người của sòng bạc các anh phải không? Tôi thấy cô ta có thể mang tới may mắn cho tôi, gọi cô ta vào đây ngồi với tôi không có gì quá đáng chứ?” Hứa Trí Thắng sững sờ, không ngờ Mã Sơn lại đưa ra một yêu cầu lạ lùng như vậy, không khỏi nhìn về phía Tra Na Lệ. Mã Sơn cười hì hì nói với Tra Na Lệ: “Vợ à, thắng cược là trên hết, anh làm vậy chỉ là để gặp may mắn thôi, không có ý gì khác. Hay là em qua bên kia ngồi một lát nhé?” Tra Na Lệ thở phì phò đứng dậy véo tai Mã Sơn, nói khẽ vào tai anh ta: “Còn dám sờ mó lung tung là tôi thiến anh đó!” Mã Sơn bị véo tai, đau nhe răng. Tra Na Lệ qua khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống sô pha. Cảnh này khiến Hứa Trí Thắng không thể hiểu nổi. Làm vậy là sao? Cặp đôi chơi gian lận tách nhau ra thì còn gian lận kiểu gì? “Giám đốc Hứa?”, Mã Sơn gọi một tiếng. Hứa Trí Thắng ra hiệu với nhân viên phục vụ đứng bên cạnh. Nhân viên phục vụ đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Dương Lỵ được dẫn vào đây. Trông cô ta rất sợ hãi. “Giám đốc Hứa...”, cô ta không biết Hứa Trí Thắng gọi mình tới làm gì, giọng run lên khi nói. Hứa Trí Thắng nói: “Qua kia ngồi với ông chủ Mã”. “Dạ?”, Dương Lỵ sợ đến độ không biết phải làm sao. Mã Sơn vẫy tay gọi cô ta: “Này, lại đây, lại đây, ngồi đi”. “Không nghe thấy Ông chủ Mã nói gì sao?”, Hứa Trí Thắng lạnh lùng nói. Dương Lỵ rùng mình, bất đắc dĩ phải đi lại chỗ Mã Sơn, rụt rè ngồi xuống. Mã Sơn choàng tay ôm vai cô ta, cười to: “Cưng à, anh biết là em chắc chắn sẽ mang tới vận may cho anh, nếu ván này anh thắng, anh cho em một trăm triệu!” Dương Lỵ gượng cười, nụ cười méo xẹo, khó coi hơn cả khóc. Trong lòng cô ta biết rõ, nếu như ván này Mã Sơn thắng thì đừng mơ tới một trăm triệu, e là cô ta sẽ tiêu đời. “Ông chủ Mã, có thể bắt đầu được chưa?”, Hứa Trí Thắng hỏi. “Tôi vẫn còn một yêu cầu”. “Gì vậy?” “Tôi muốn để cô ấy làm người chia bài”, Mã Sơn vỗ vai Dương Lỵ. Hứa Trí Thắng nhíu mày. “Giám đốc Hứa, tôi không có ngu, người chia bài của sòng bạc các anh đều là cao thủ chơi bạc bịp. Dụng cụ chia bài này, chiếc bàn này, tất cả đều là cơ quan. Anh nghĩ tôi không biết à?” Mã Sơn thôi cười, đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Cô Lỵ Lỵ đây cũng là người của sòng bạc các anh đúng chứ? Tôi muốn cô ấy là người chia bài hoàn toàn ổn mà phải không? Nếu ngay cả điều này cũng không đồng ý thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi!” Hứa Trí Thắng cười lạnh nói: “Được, tôi đồng ý yêu cầu này của anh”. Anh ta đánh mắt ra hiệu cho người chia bài, người chia bài lập tức nhường chỗ. “Không không không, giám đốc Hứa, tôi không làm được đâu”, Dương Lỵ cuống quít xua tay từ chối. Hứa Trí Thắng lạnh lùng nói: “Bảo cô làm thì cô làm đi, cứ chia bài như bình thường là được, không cần phải quan tâm chuyện khác”. “Đi đi cưng!”, Mã Sơn bóp người Dương Lỵ một cái. Dương Lỵ nơm nớp lo sợ đứng dậy, bước tới chỗ máy chia bài.
Vị trí của cô ta ở chính giữa bàn, hai đầu lần lượt là Hứa Trí Thắng và Mã Sơn, đối diện, trên chiếc sô pha cách đó không xa là Tra Na Lệ.