Mười sáu nhát đao này, dường như Lâm Thiếu Bình đã dùng hết sức lực. Cậu ta quỳ một chân ở đó, phù phù thở hổn hển. “Lấy thuốc giải ra đây, tao tha cho mày không chết”, Lý Dục Thần nói. “Thuốc giải ư?”, Lâm Thiếu Bình cười: ‘Tao không mang thuốc giải, bởi vì tao không nghĩ sẽ cho cô ta thuốc giải, qua mười mấy tiếng nữa, cô ta sẽ biến thành một con chó cái động tình, ha ha ha…” Lý Dục Thần không thất vọng, anh cũng không mong có thể lấy được thuốc giải từ tay Lâm Thiếu Bình. “Nếu đã như vậy, mày có thể chết được rồi”. “Vậy sao? Mày chắc chắn có thể giết chết tao không?”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận mày rất lợi hại, là kẻ địch mạnh mà đời này tao gặp được, nhưng nếu mày muốn giết chết một cao thủ Thượng Nhẫn của Thiên Nhẫn Tông, trừ phi mày là tông sư, ha ha ha…” Hai tay Lâm Thiếu Bình nắm chặt nhẫn đao, thu lại nụ cười, tập trung toàn tinh thần, truyền tinh khí cả người vào trong đao. Cây đao trong tay dần trở nên đỏ rực. “Lưỡi đao hỏa nhẫn!” Lâm Thiếu Bình hơi cúi đầu, nhỏ tiếng niệm một câu. Sau đó, vung đao. Người và đao gần như dùng hợp với nhau. Một đường ánh sáng đỏ. Như cầu vồng vượt ngang bầu trời, gió bão mặt trời, mang theo sát ý sóng nhiệt, sức mạnh và hủy diệt. Lâm Thiếu Bình nhếch miệng cười. “Lưỡi đao hỏa nhẫn”, chỉ có cường giả cấp Đột Nhẫn mới có thể sử dụng. Trăm năm nay, cậu ta là người đầu tiên có thể sử dụng “lưỡi đao hỏa nhẫn” ở giai đoạn Thượng Nhẫn. Cậu ta tin rằng, chỉ cần đối thủ không phải là tông sư võ đạo, thì khó mà chống lại được đao của cậu ta. Phụt! Đao khí chém lên cơ thể của Lý Dục Thần, cùng với sóng nhiệt sôi sục, cơ thể của anh hóa thành hơi nước, biến mất trong không khí. Lâm Thiếu Bình đáp xuống đất, không nhịn được ho mấy tiếng. Vượt cảnh giới sử dụng kỹ pháp cấp cao, khiến cậu ta khó mà chịu được tiêu hao tinh khí. Nhưng cũng coi như thành công! Hiệu quả tốt hơn so với cậu ta tưởng tượng. Đối thủ chẳng còn thừa lại chút cặn, trực tiếp bốc hơi. Ha ha ha! Cậu ta cười điên cuồng trong lòng, đao kỹ của mình lại tiến bộ rồi! “Kỹ pháp của Đột Nhẫn, cũng chỉ vậy mà thôi!” Lâm Thiếu Bình nghe thấy phía sau có người lên tiếng, tim đập điên cuồng, lập tức quay người. Lý Dục Thần đứng ngay phía sau cậu ta, vẻ mặt nhếch lên nụ cười khinh thường. “Mày…” Lâm Thiếu Bình không dám tin. Rõ ràng đã trúng đao. Làm sao có thể? Làm sao có thể? “Cái gì mà lưỡi đao hỏa nhẫn, đặt cái tên lộn xộn lung tung, thực sự tưởng là kỹ pháp do người Đông Doanh sáng tạo ra hả? Chẳng qua chỉ là kiếm thuật trung nguyên, trộn lẫn cửu âm cương khí mà thôi”. Lý Dục Thần cười lạnh lùng. “Một người Hoa Hạ như mày, đến Đông Doanh học nhẫn thuật gì đó, còn tự cho rằng rất lợi hại, cũng thật đáng thương!” “Hôm nay, cho mày mở rộng tầm mắt, thế nào là kiếm đạo chân chính! Cho mày chết rõ ràng!” Nói xong, Lý Dục Thần nhẹ nhàng bước một bước lên trước. Một bước đứng lên hư không. Anh đưa tay ra, nói một tiếng: “Kiếm đâu!” Bầu trời bỗng tối sầm. Gió nổi lên, cát bụi bay lên, lá trúc xào xạc. Giữa trời đất, sát khí vô tận, toàn bộ bắt đầu hội tụ trong lòng bàn tay Lý Dục Thần. Không khí xung quanh dần dần ngưng kết. Trong hư không, sinh ra một thanh kiếm hư vô. Lâm Thiếu Bình nhìn mà ngẩn người. Thì ra, đây mới là kiếm đạo! Thì ra, đây là mới là Hoa Hạ! Kiếm hình thành. Chém xuống. Thứ cuối cùng mà Lâm Thiếu Bình nhìn thấy là lưỡi kiếm vô cùng khổng lồ đó, giống như vòng xoáy của ngân hà, chém đôi cơ thể của mình. Sau đó, cơ thể cậu ta cũng như ngôi sao rơi xuống hư không. Người chết. Thu kiếm. Sát khí thiên địa hội tụ rồi tiêu tan. Trong sân viện yên tĩnh trở lại. Chỉ có Lâm Thiếu Hằng thừa sống thiếu chết nằm dưới đất, không dám động đậy, không dám ho, không dám nói, không dám hít thở mạnh… Mấy con quạ bay đến, kêu lên ồn ào. Dường như biết người này sắp chết, chờ đợi bữa ăn thịnh soạn… Sơn trang Bắc Khê Những người khác nhà họ Lâm nghe tin chạy đến. Đối diện với sự hỗn loạn bừa bộn và thương vong khắp đất, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao. Nhà họ Lâm, mấy chục năm nay chưa từng gặp phải chuyện như này. Những đệ tử hào môn này, bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, thăng quan tiến chức đắc ý trên ngoại giao xã hội, nhưng một khi đối diện với cái chết thực sự, đối diện với máu chảy và hy sinh, nỗi sợ trong lòng bọn họ không ít hơn bao nhiêu so với bảo vệ ở cửa. Ông cụ Lâm cố chấp đứng ở đó, cơ thể giống như khúc gỗ khô héo, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng cửa lớn. Bất luận con cái và bác sĩ riêng bên cạnh khuyên giải thế nào, ông cụ cũng không chịu đến bệnh viện. Cụ ấy đang chờ đợi. Chờ một kết quả. Nếu Lý Dục Thần quay về, nhà họ Lâm coi như tìm được đường sống trong cõi chết. Nếu người quay về là bố con Lâm Lai Phong, nhà họ Lâm xong thật rồi. Ông cụ không chịu đi, vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không đi. Bọn họ phải ở bên cạnh ông cụ, đi hết thời khắc khó vượt qua này. “Anh cả, chị dâu, sức khỏe quan trọng, hai người đã bị thương, hay là đến bệnh viện trước đi, bọn em ở đây cùng bố”, Lâm Nguyệt Nga khuyên nói. “Không cần đâu”, Lâm Thu Thanh thở dài một hơi: “Tôi phải ở đây cùng bố, nhà họ Lâm có thể vượt qua cửa ải này hay không, phải xem Dục Thần có thể quay về hay không”. “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi.