Nghiêm Tuệ Mẫn nói lại sự việc một cách không liền mạch: “Mộng Đình bị bắt đi, cũng không biết bây giờ thế nào”. Lâm Thu Phượng hằm hằm nói: “Tôi đã nói Lâm Thiếu Bình là tên vô ơn bội nghĩa mà, trước đây bố còn che chở cậu ta như vậy!” “Được rồi, bớt nói vài câu đi, trong lòng bố cũng rất buồn”. Nhìn thấy cơ thể như cành khô của ông cụ, người nhà họ Lâm lặng lẽ rơi nước mắt. Thẩm Minh Xuân và Tôn Quảng Phúc cùng chỉ huy mọi người di chuyển người bị thương và người chết. “Các người đừng động vào Lâm Vân!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nhắc nhở nói: “Xương cốt toàn thân nó vỡ hết rồi, không được động vào”. “Chị dâu, xương đã vỡ thì càng phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”, Thẩm Minh Xuân nói. Nghiêm Tuệ Mẫn ngăn cản nói: “Không được, Dục Thần đã nói, trước khi cậu ta về, tuyệt đối không được di chuyển Tiểu Vân”. Thẩm Minh Xuân nhớ đến Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà một thằng con rể chưa qua cửa có địa vị trong lòng người nhà họ Lâm còn cao hơn hơn ông ta. “Lại là Lý Dục Thần! Đúng là sao chổi!” “Xuân Minh, anh nói cái gì?”, Lâm Thu Phượng hỏi. “Không có gì, anh chỉ cảm thấy, sau khi cậu ta đến, nhà họ Lâm chưa từng gặp chuyện tốt nào!”, Thẩm Minh Xuân nói. Lâm Thu Phượng muốn phản bác theo bản năng, nhưng nghĩ lại, hình như đúng là như vậy. Những người khác nhà họ Lâm nghe mà khó chịu, chỉ là lúc này, không ai có tâm trạng để ý những việc này. “Chị dâu, hay là đưa Tiểu Vân đến bệnh viện đi, như để lâu như vậy, chẳng may…”, Lâm Nguyệt Nga cũng nói. Lâm Thu Phượng hô gọi: “Bác sĩ, ông đến xem Tiểu Vân trước đi”. Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm đi đến, nhẹ nhàng sờ lên người Lâm Vân, cau chặt mày. “Bác sĩ, thế nào rồi?” “Xương cốt toàn thân đều có vấn đề, tôi không phải bác sĩ khoa xương, không tiện phán đoán, tốt nhất nên mau chóng đưa đến bệnh viện. Nếu để muộn, cho dù có thể phẫu thuật, cũng sẽ để lại di chứng sau này”. Lần này, Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không biết quyết định thế nào. Tiếp tục đợi Lý Dục Thần, hay là đưa Lâm Vân đến bệnh viện? Bà ta nhìn sang Lâm Thu Thanh. Người đàn ông này cũng là chỗ dựa đáng tin cậy của nhà bọn họ. Lâm Thu Thanh nhìn ông cụ vẫn đứng lặng người ở đó một cái. “Cứ đợi đi”, ông ta nói. “Anh!”, Lâm Thu Phượng vô cùng lo lắng: “Sao anh lại cố chấp như vậy, việc này liên quan đến tính mạng của Tiểu Vân đó!” Lâm Thu Thanh cất giọng tê tái nói: “Nếu Lý Dục Thần không quay về, nhà họ Lâm xong đời. Đừng nói Tiểu Vân, tất cả mọi người kể cả anh đều khó thoát khỏi kiếp nạn”. Ông ta nói xong lời này, sắc mặt người bên cạnh đều vô cùng khó coi. Nhà họ Lâm, Lâm Lai Phong và Lâm Thu Thanh là hai phe rõ ràng, những người bây giờ đứng ở đây, chắc chắn đều về phe Lâm Thu Thanh. Nhưng, tất cả trận tuyến liên minh trên đời này đều có một điểm chung, đó là lợi ích. Chỉ có lợi ích chung, mới có thể ràng buộc một đám người không liên quan lại với nhau. Nhưng một khi lợi ích bị tổn hại, hoặc là không đồng nhất ý kiến, liên minh này sẽ đối mặt với nguy cơ tan rã. Các phe phái nội bộ gia tộc cũng vậy. Đã có người bắt đầu lặng lẽ rút lui, ví dụ như Thẩm Minh Xuân. Nhà họ Lâm lụi bại, gần như là điều tất yếu không thể tránh khỏi. Nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm là đồng minh, nhưng một khi nhà họ Lâm lụi bại, hoặc là Lâm Lai Phong nắm đại quyền nhà họ Lâm, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho nhà họ Thẩm. Là thành viên quan trọng của nhà họ Thẩm, Thẩm Minh Xuân phải suy nghĩ cho lợi ích gia tộc, từ đó quyết định duy trì quan hệ thế nào với nhà họ Lâm. Hơn nữa, ông ta không tin, một tên Lý Dục Thần có thể thay đổi cục diện trước mắt. Đúng lúc này, ngoài cổng lớn có người đi vào. Vừa nhìn người đến, trong lòng mọi người đều trầm xuống, tất cả mong chờ lập tức rơi vào hụt hẫng. Người đi đến là Lâm Lai Phong. Còn có Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành. Phía sau bọn họ, còn có một đám người đi theo, vừa nhìn là biết là do Viên Quốc Thành đưa đến. Cơ thể như cành khô của ông cụ Lâm Thượng Nghĩa run lên, ánh mắt vô hồn ngưng tụ vẻ không cam tâm và tuyệt vọng. Sơn trang Bắc Khê, mây đen giăng kín. “Ha ha ha…” Lâm Lai Phong cười lớn đi vào. “Ông cụ, xương cốt của chú thật rắn rỏi khỏe mạnh đấy!” “Lâm Lai Phong, rốt cuộc ông muốn làm gì?”, Lâm Thu Thanh tức giận chỉ vào ông ta: “Bố tôi cũng không tệ bạc với nhà các ông, các ông, các ông đúng là không bằng súc sinh!” “Vậy thì phải hỏi bản thân ông rồi. Đạo đức không xứng, tất chịu tai ương! Từ nhỏ đến lớn, ông có điểm nào giỏi hơn tôi? Dựa vào cái gì mà ông làm gia chủ? Chẳng phải là vì ông là con trai ruột của ông già! Chỉ có vậy còn gọi là không tệ bạc với tôi? Hừ!” Lâm Lai Phong hừ lạnh lùng một tiếng, nhìn sang ông cụ. “Ông già, năm đó nếu không phải là bố của tôi, ông đã chết lâu rồi, là bố tôi nhường vị trí gia chủ cho ông, ông lại không biết báo ơn, sai bảo tôi như con chó, cho thằng con trai vô đức bất tài của ông làm gia chủ. Hôm nay, tôi phải lấy lại thứ của bố tôi đã mất, vốn thuộc về tôi!” “Lâm Lai Phong, ông đừng si tâm vọng tưởng. Muốn làm gia chủ nhà họ Lâm, cần phải mở cuộc họp gia tộc, hai phần ba số người trở lên thông qua mới được. Có giỏi thì ông giết hết mọi người chúng tôi ở đây đi, nếu không, ông đừng hòng làm gia chủ!”, Lâm Thu Thanh tức giận nói. “Vậy sao?”