Đối diện hồ Chấn Trạch chính là thành phố Cô Tô nổi tiếng. Vị khách quan trọng nhất của lần này chính là một trong Ngũ hổ ở Giang Đông, được xưng tụng là hổ dữ Từ Thông. “Ông lớn Từ!”, việc đầu tiên Phùng Thiên Minh làm khi tới vườn treo chính là chào hỏi Từ Thông. “Ông hai Phùng, ông đến muộn rồi!”, Từ Thông cười ha hả bắt tay với Phùng Thiên Minh. Từ Thông sở hữu vóc người cao to, trên người cũng tự toát ra một loại uy nghi khó tả. Đi theo sau lưng ông ta là một ông lão tóc bạc trắng mang theo vài phần khí phái. Chào hỏi nhau xong Từ Thông và Phùng Thiên Minh liền đi gặp gỡ những người khác, Lý Dục Thần tất nhiên cũng theo sát phía sau ông ta. Ngoại trừ Từ Thông, Phùng Thiên Minh cũng rất để ý tới một người khác chính là Liên Khởi Dung của thành phố Ngô. Ông ta lặng lẽ nói với Lý Dục Thần, Liên Khởi Dung là nhân vật sừng sỏ trong giới tài chính và giải trí, hơn nữa sau lưng còn có sự hỗ trợ từ của các đại gia ngành công nghệ viễn thông của Tiền Đường và Lĩnh Nam, thực lực tư bản vô cùng lớn mạnh. Mối quan hệ giữa Lưu Hồng Vũ- kẻ đã gây rối tại quán bar Lam Kiều lần trước và Liên Khởi Dung rất tốt, người đi theo hắn ta là Hoàng Hải chính là được ông ta sai khiến tới. Một trong những mục đích chính của chuyến thăm hôm nay của Phùng Thiên Minh là thảo luận với Liên Khởi Dung về việc nắm giữ cổ phần trong lĩnh vực phim trường. Dáng người Liên Khởi Dung thấp bé, nhưng theo sau lại là một người đàn ông trung niên vạm vỡ dũng mãnh, hẳn là vệ sĩ của ông ta. Chỉ một cái nhìn thoáng qua Lý Dục Thần cũng biết người này là hoành luyện, võ công đã đạt tới Ám Kình đỉnh phong, cách Hoá Kình chỉ còn một bước, so với Hoàng Hải thiết y cao cường hơn không ít, có lẽ ngang bằng với ông chủ Vương. Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương tuy rằng là ngoại gia nhưng lại đặc biệt chú trọng đến nội lực, luyện đến trình độ cao thâm sẽ lợi hại hơn hoành luyện Thiết Bố Sam thuần túy rất nhiều, từ ngoài chuyển trong cũng càng dễ dàng hơn, thậm chí là hóa kình. Ngoài ra, Phùng Thiên Minh còn giới thiệu Tiêu Thập Nương của thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang của Huy Châu. Đây đều là những người đứng đầu một phương thế lực. Ngoài ra còn có vài nhà khác nhưng thực lực lại thua kém hơn rất nhiều nên Phùng Thiên Minh cũng không giới thiệu họ cho Lý Dục Thần nghe. Tuy nhiên anh lại có một khám phá bất ngờ. Anh chợt nhìn thấy Chu Lợi Quân của Vụ Châu trong đám đông. Thái Vĩ Dân vừa bị cắt bỏ một cánh tay, Lý Dục Thần đang muốn tìm gã ta, chẳng ngờ lại đụng độ tại đây. Chu Lợi Quân cũng không ngờ sẽ chạm mặt Lý Dục Thần ở nơi này. Tại khoảnh khắc nhìn thấy anh gã ta liền sững người tại chỗ, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi theo bản năng. Ngoài sự hãi hùng còn có sự hận thù ngập trời. Hôm nay gã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, một ống tay áo được nhét vào túi quần để che đậy cánh tay bị đứt lìa kia. Vết thương đứt tay vừa kín miệng, còn chưa kịp lắp tay giả. Không những bị mất một cánh tay mà còn đánh mất con đường thương mại phía Nam của Vụ Châu trong một vụ cá cược với Trần Văn Học, gã ta sao có thể bấm bụng nuốt trôi cơn tức này. Nếu không phải Lý Dục Thần xuất hiện, ngày đó hắn đã có thể giành tới tay cửa ngõ Thân Châu của nhà họ Trần và đường hàng hải của Hải Thượng rồi. Với thực lực của gã ta liền có thể sánh vai với những nhà hào môn chân chính kia. Nhưng vì Lý Dục Thần mà hắn mất cả chì lẫn chài, ngay cả hang ổ tại Vụ Châu cũng xém chút bị mấy đối thủ hẫng tay trên. Mối thù này gã phải trả. Vừa hay nghe nói nhà họ Lâm của thành phố Hòa xảy ra chuyện, mà nhà họ Viên lại treo thưởng một trăm triệu muốn cái mạng của Lý Dục Thần. Một cơ hội báo thù tốt như vậy sao gã ta có thể bỏ qua đây? Khi trở lại thành phố Hòa, gã trước tiên phái người bẻ gãy tay của Thái Vĩ Dân, để trút nỗi hận trong lòng. Mục tiêu tiếp theo chính là Lý Dục Thần. Gã đã liên lạc với một nhóm giang hồ. Vốn dĩ định đợi buổi tụ họp thành phố Cô kết thúc rồi mới trở lại ra tay, chẳng ngờ lại gặp phải Lý Dục Thần ở đây. Điều này hoàn toàn làm rối kế hoạch của gã. Phải cứng chọi cứng với Lý Dục Thần, cho dù lần này đã mời tới cao thủ nhưng gã ta vẫn có chút thiếu tự tin. Rốt cuộc thì ấn tượng trước đó Lý Dục Thần để lại cho hắn quá sâu sắc. Chu Lợi Quân có chút muốn né tránh anh, nhưng Lý Dục Thần đã chủ động đi tới. “Ông chủ Chu, đã lâu không gặp”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn gã chòng học. Ánh mắt Chu Lợi Quân xẹt qua tia sáng lập lòe, không biết phải tiếp lời như thế nào. Phùng Thiên Minh cũng nhận ra gã, tò mò hỏi: “Đây không phải là ông chủ Chu của Vụ Châu sao, mọi người quen biết nhau à?” Chu Lợi Quân đáp mang theo vài phần ngượng ngùng: “Ừm, từng gặp qua một lần”. “Quả thực chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. À đúng rồi, ông chủ Chu, Thái Vĩ Dân nhờ tôi hỏi thăm anh đó”, Lý Dục Thần nói.