Sắc mặt Chu Lợi Quân thoắt cái thay đổi: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu”. Lý Dục Thần đáp lạnh băng: “Nghe không hiểu cũng không sao, anh cứ nghe là được. Tay của Thái Vĩ Dân đã được nối lại rồi, tôi cũng thay mặt anh ấy cảm ơn anh. Cảm ơn sự ban ân này của anh. Thứ anh tặng anh ấy tôi sẽ thay anh ấy trả lại đầy đủ, gấp mười lần không đủ thì một trăm lần”. Phùng Thiên Minh cũng nghe ra được mùi thuốc súng trong đó, liền kéo Lý Dục Thần rời đi. Ông ta sợ anh trong cơn nóng giận sẽ làm ra hành động lỗ mãng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Thẩm nên không dễ giải thích. Khi cả hai đi đến vùng đất trống Phùng Thiên Minh mới mở lời hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu có thù oán gì với Chu Lợi Quân à?" "Vốn dĩ không có nhưng bắt đầu từ hôm qua là có rồi", Lý Dục Thần ngoảnh đầu liếc phía Chu Lợi Quân một cái: "Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi". Từ trong ánh mắt của anh, ông ta có thể nhìn ra được thứ gì đó còn sắc lạnh và bén nhọn hơn cả dao kiếm. Kết hợp với giọng nói không có nửa điểm độ ấm khiến lòng bàn chân ông ta phải ớn lạnh. Chu Lợi Quân đứng cách đó không xa cũng bị cái nhìn này nhìn tới lạnh dọc sống lưng. Đúng lúc này, Hoàng Định Bang bước tới: "Này, người anh em, sao thế, chú có thù hằn gì với ông hai Phùng à?" Chu Lợi Quân và Hoàng Định Bang là anh em kết nghĩa. Vụ Châu nằm ở trung bộ Giang Nam, vốn không có giao tình gì với những người có máu mặt bên này. Nhưng kể từ khi Chu Lợi Quân đứt tay, công việc kinh doanh ở Vụ Châu cũng sa sút nghiêm trọng, vì vậy mới tìm kiếm hướng phát triển mới. Hôm nay cũng là thông qua sự giới thiệu của Hoàng Định Bang gã ta mới có tư cách tham gia buổi gặp mặt này. Chu Lợi Quân đáp: "Em và Phùng Thiên Minh thì có thể có thù oán gì, mà là tên nhóc ở bên cạnh ông ta kìa". Hoàng Định Bang nghe vậy nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao?" Chu Lợi Quân lắc đầu không cho là đúng: "Đây thế nhưng không phải vệ sĩ thông thường, anh nghe nói nhà họ Viên ở Tiền Đường treo thưởng giang hồ chưa?” "Có nghe nói qua, chú đừng nói với tôi, tên nhóc đó là…" "Không sai, hắn chính là Lý Dục Thần, là con rể của nhà họ Lâm, là kẻ bị nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu để đổi lấy mạng". "Thực sự là hắn?”, Hoàng Định Bang càng thêm rối rắm: "Sao thằng nhóc này lại làm vệ sĩ của Phùng Thiên Minh rồi?" "Em, cũng không biết, có lẽ Phùng Thiên Minh đã vung ra một số tiền lớn để mời hắn tới. Nhưng tên nhóc này thực sự có chút bản lĩnh, cánh tay này của em chính là vì hắn nên mới bị kẻ khác chặt đứt đó". "Cái gì?", Hoàng Định Bang cả giận: “Bây giờ tôi đi tìm người chặt lại hắn”. Chu Lợi Quân lắc đầu cười khổ nói: "Đừng, nếu dễ đối phó như vậy em sớm đã chém chết hắn rồi. Kẻ này không chỉ võ công cao cường mà còn biết pháp thuật”. Sau đó gã liền tóm lược lại chuyện của trường đấu chó. Hoàng Định Bang nghe xong thì cau mày: “Những gì chú nói cũng quá khoa trương rồi đó”. “Không có nửa điểm cường điệu đâu, anh nói thử xem vì sao nhà họ Viên lại phải treo thưởng thay vì trực tiếp giết chết hắn đây?” Hoàng Định Bang gật đầu: “Không sao, không phải chỉ biết chút pháp thuật thôi sao, lần này tôi có mời tới đây một vị đại sư đến từ núi Long Hổ, có ông ấy, bọn yêu ma quỷ quái kia không là cái thá gì cả”. “Đại sư núi Long Hổ?”, hai mắt Chu Lợi Quân sáng lên: “Thật sao?” Hoàng Định Bang vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ đứng cách đó không xa lập tức rảo bước đi tới. Người này mảnh khảnh, cằm để vài cọng râu dài, mái đầu búi gọn, trong tay còn cầm một cây phất trần, mang theo vài phần cốt cách thần tiên. “Thanh Huyền đạo trưởng”, Hoàng Định Bang chào một tiếng, giới thiếu cho Chu Lợi Quân: “Vị này chính là Thanh Huyền đạo trưởng thần thông quảng đại của núi Long Hổ. Tôi đã uống nước do ông ấy chế ra, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, một đêm cùng bao nhiêu phụ nữ thỏa mãn cũng không biết mệt, để hôm nào tôi mời chú một bát”. Nói xong còn phá lên cười đầy phóng đãng. Chu Lợi Quân có vài phần hâm mộ cũng cười hùa theo. Hoàng Định Bang lại giới thiệu với Thanh Huyền: “Đây là người anh em của tôi Chu Lợi Quân, chú ấy gặp chút rắc rối, muốn nhờ đạo trưởng giải quyết giúp”. “Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền hất cây phất trần: “Gặp mặt chính là có duyên, ông chủ Chu có khó khăn gì, không ngại nói ra nghe xem lão đạo có thể phân ưu với cậu không”. Chu Lợi Quân lại thuật lại quá trình chiến đấu giữa Lý Dục Thần và thầy pháp Tạng một lần nữa. Thanh Huyền nghe xong thì cười to: “Tay phóng ánh sáng chẳng qua là một kỹ xảo mà thôi, cũng chỉ có thể đem ra dọa những người ngoài nghề như mọi người”. Chu Lợi Quân mừng rỡ nói: “Vậy tức là Thanh Huyền đạo trưởng lợi hại hơn hắn sao?” Thanh Huyền cười lạnh một tiếng: “Gột rửa yêu ma còn phải xem ngũ lôi chính pháp của thiên sư đạo núi Long Hổ ta”. Dứt lời giữa các ngón tay xuất hiện thêm một tấm phù, chỉ về phía trước.