Hoa hòa thượng vô cùng không hiểu, một đao vừa nãy của mình, rõ ràng đã rạch lướt cổ họng của Lý Dục Thần, rõ ràng Lý Dục Thần không tránh. Tình huống này chỉ có hai khả năng, hoặc là mình sơ xuất, hoặc là đối phương là cao thủ. Nhưng xác xuất hai khả năng này xảy ra vô cùng nhỏ. Khoảng cách gần như vậy, Hoa hòa thượng không tin mình sơ xuất. Nhưng anh ta càng không tin đối phương là cao thủ có thân thủ nhanh đến mức anh ta cũng không nhìn rõ, cao thủ như vậy, anh ta chỉ từng thấy một lần, chính là đại sư Trí Nhẫn của Thiên Trúc. Hoa hòa thượng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. “A Hoa!” Tiền Hân Đồng không xác định đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta không muốn giết người ở đây, cho nên ngăn đường đao thứ hai của Hoa hòa thượng. “Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, tôi sẽ đi theo anh, và tất cả tiền riêng của tôi, đều là của anh”. “Cô chủ! Cô không cần như vậy”, sát ý trong mắt Hoa hòa thượng càng rõ rệt: “Cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định giết được hắn”. Tiền Hân Đồng trừng mắt nhìn Hoa hòa thượng một cái: “Anh đang quyết định thay tôi hả?” Hoa hòa thượng cúi đầu, không nói nữa. “Thế nào, cậu Lý, biến thành tàn phế, hoặc là có được tôi, có dám đi không?” Tiền Hân Đồng nhìn Lý Dục Thần với mấy phần trêu chọc. Trong lòng cô ta chắc chắn, Lý Dục Thần không dám đi, cho nên cô ta cũng không hề lo lắng. Bố con nhà họ Hồ trợn mắt há hốc miệng, dù thế nào họ cũng không ngờ sẽ xảy ra cảnh này. Tiền Hân Đồng cho rằng Lý Dục Thần không dám, nhưng Hồ Sư Ước từng chứng kiến y thuật của Lý Dục Thần. Với ông ta, Lý Dục Thần không có lý do không đi. “Cô Tiền, chúng ta không đùa như thế được không”, Hồ Sư Ước nói: “Chúng ta mau đi khám bệnh cho ông nội cô đi”. “Không phải nói đùa, tôi nghiêm túc đấy”, Tiền Hân Đồng cố chấp. Hồ Sư Ước cũng hết cách, chỉ đành nhìn sang Lý Dục Thần, bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay Lý Dục Thần. Đột nhiên vẻ mặt Lý Dục Thần biến sắc, cau mày. Không phải vì điều kiện của Tiền Hân Đồng, càng không phải sợ không chữa được bệnh của Tiền Nhược Vọng, mà cảm ứng được bùa hộ thân trên người Đinh Hương bị kích hoạt. Đinh Hương gặp nguy hiểm! “Xin lỗi, ông Hồ, tôi có việc gấp, không thể đi cùng các người”. Lý Dục Thần nói, rồi vội vội vàng vàng bỏ đi. “Cậu Lý…” Hồ Sư Ước không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng là lời của Tiền Hân Đồng đã chọc Lý Dục Thần không vui. Ông ta hơi hối hận đã đưa Lý Dục Thần đến gặp Tiền Hân Đồng. Lý Dục Thần đi rất nhanh, Hồ Sư Ước muốn cứu vãn cũng không có cơ hội. Tiền Hân Đồng cười lạnh lùng: “Ông Hồ, đây chính là anh chàng y thuật còn lợi hại hơn ông mà ông nói hả? Tôi thấy chỉ là tên lừa đảo, không những là tên lừa đảo, còn là tên quỷ nhát gan!” Sắc mặt Dương Hàm Nguyệt đỏ bừng, thở hổn hển dựa vào lồng ngực đầy lông lá của Thomson. “Thomson, anh thực sự có thể đưa em ra nước ngoài sao?” “Đương nhiên, tối nay, anh đưa em đến gặp linh mục Peter, ông ấy sẽ giúp em chủ trì nghi thức nhập hội, sau đó em sẽ là con gái của thần”. “Nhưng”, Dương Hàm Nguyệt lo lắng nói: “Chẳng phải anh nói linh mục Peter rất nghiêm khắc, trước khi người mới nhập hội, phải trải qua sát hạch hà khắc sao? Em, em có thể qua được không?” “Chắc chắc là được”, Thomson nói: “Em đã qua được khảo nghiệm của thần, vì đã cống hiến lo lớn cho mặt trời mọc lên. Đợi đến trời tối, chúng ta cùng đưa cô gái tên Đinh Hương đó đến nhà thờ, linh mục gặp được cô ta, nhất định sẽ rất vui”. Dương Hàm Nguyệt cười hạnh phúc, dường như được tắm trong ánh huy hoàng của mặt trời. Còn Thomson lại ngắm nghía thật kỹ bùa hộ thân tháo xuống từ cổ Đinh Hương. Anh ta có thể khẳng định, dây chuyền đá này là pháp khí của vu sư phương Đông sử dụng. Vì nó làm ánh sáng thần thánh trên thập tự giá mặt trời tắt lịm. Mỗi một tín đồ đều có một cây thập tự giá mặt trời. Từ ngày đầu tiên nhập hội, linh mục nói với anh ta, thần mặt trời chí cao vô thượng, thần là bất khả chiến bại. Chỉ cần anh ta đủ thành kính, thì có thể triệu hồi sức mạnh của thần thông qua thập tự giá. Thomson lại cầm thập tự giá của mình. Thánh vật đã từng sáng rực, bây giờ lại tối tăm không ánh sáng.