Tuy nó khiến hòn đá của vu sư phương Đông cũng mất đi công hiệu, nhưng ánh sáng mặt trời mãi mãi bất diệt có thể xua đi tất cả tà ma thế gian, làm sao có thể bị dập tắt chứ? Thomson chỉ có thể trách mình không đủ thành kính, không thể được thần hoàn toàn chiếu cố, ánh sáng mặt trời xen lẫn tạp chất. Anh ta ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, đi đến trước cửa sổ, treo bùa hộ thân trên song cửa sổ. Bùa hộ thân đón ánh nắng ngoài cửa sổ, đung đưa trong không trung. Thomson nhìn nó mà ngẩn người. “Thomson, anh đang làm gì thế?”, Dương Hàm Nguyệt cũng mặc xong quần áo đi đến. “Không có gì, anh chỉ nghĩ đến một chuyện thú vị thôi”. “Chuyện gì thú vị, Thomson, anh từng nói, sẽ chia sẻ niềm vui với em”. “Đương nhiên”, Thomson quay đầu nhìn Dương Hàm Nguyệt một cái: “Dương, em nói xem, theo con mắt của người phương Đông các em, cô gái để cho linh mục đưa đi vừa nãy rất đẹp phải không?’ “Đúng thế”, Dương Hàm Nguyệt hơi ghen, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Đinh Hương thực sự rất đẹp. “Vậy thì đúng rồi, lễ vật chúng ta hiến dâng cho thần, phải là đẹp nhất”, Thomson nói xong, vuốt nhẹ khuôn mặt cô ta: “Dương, em cũng rất đẹp”. Dương Hàm Nguyệt cứ cảm thấy lời của Thomson rất kỳ lạ: “Thomson, hôm nay anh sao thế?” Thomson đột nhiên hỏi: “Dương, em biết nghi thức nhập hội thế nào không?” Dương Hàm Nguyệt lắc đầu: “Em không biết, có phải tay cầm thập tự giá, tuyên thệ với thần mặt trời không?” “Tuyên thệ?”, Thomson cười ha ha: “Tín ngưỡng thực sự đâu cần phải tuyên thệ, khi mặt trời chiếu rọi, ánh sáng sẽ ngay bên cạnh chúng ta, bóng tối không có chỗ ẩn nấp. Chúng ta phải mở lòng tất cả với thần, không giữ lại gì”. “Cho nên, nghi thức sẽ thế nào?”, Dương Hàm Nguyệt hiếu kỳ hỏi. Thomson cười thần bí, nói: “Đầu tiên, em phải tiếp nhận lễ gột rửa của ngọn lửa. Dưới chân của em sẽ trải đầy than lửa, hai bên thắp đầy nến. Sau đó, em phải tiếp nhận khảo nghiệm của bóng tối. Dùng vải đen che đôi mắt của em, chỉ dùng nội tâm của em cảm nhận ánh sáng dưới chân, đi qua con đường than lửa. Dương Hàm Nguyệt nhăn mũi, trong lòng bắt đầu sợ hãi: “Thế không bị bỏng sao? Sau đó thì sao?” “Sau đó, em phải tiếp nhận khảo nghiệm của phản bội và cái chết. Em sẽ bị trói trên thập tự giá, có người dùng con dao nhọn kề lên cổ họng của em, ép hỏi em tung tích của thánh vật, họ sẽ hỏi em ba lần, em phải nói ba lần không biết. Sau đó, họ sẽ dùng dao nhọn rạch bụng em, lấy lục phủ ngũ tạng”. “A!”, Dương Hàm Nguyệt thét lên: “Thế chẳng phải chết rồi sao?” “Không, không đâu”, Thomson nói: “Chỉ cần em có tín ngưỡng kiên định, em sẽ không chết, cũng sẽ không đau đớn. Nhưng nếu em có chút do dự, lòng phản bội, thì đau đớn và cái chết cũng sẽ đến ngay sau đó”. “Nội tạng của em sẽ được thần kiểm tra, linh mục sẽ rửa sạch tim và gan của em, đặt lại trong cơ thể em, khâu bụng lại. Cuối cùng, vứt em vào trong đêm tối có dã thú xuất hiện. Ngày hôm sau khi mặt trời mọc, sẽ có người tháo khăn đen che mắt của em, em sẽ được trọng sinh trong ánh sáng đầu tiên của bình minh. Khi em mở mắt, sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác!” Dương Hàm Nguyệt nghe mà sợ hãi, run rẩy nói: “Thomson, em có thể không tham gia nghi thức không?” “Không tham gia nghi thức, làm sao nhập giáo hội được?” “Em không gia nhập giáo hội của anh, em chỉ muốn ra nước ngoài”. Thomson gật đầu: “Hiểu rồi”. Anh ta không nói nhiều, mà cúi đầu, nhìn thập tự giá trong tay. Anh ta giơ cao thập tự giá, bắt đầu thành kính hát lên ca từ đẹp đẽ về phía mặt trời ngoài cửa sổ. “Vẻ đẹp của em dâng lên từ trong bóng tối, hào quang trải khắp bầu trời, nghênh đón ngọn lửa của em, cả thế gian mừng vui… em khiến sao sáng rút lui, em khiến đại địa sáng bừng, em là chúa của chúng thần, nghênh đón ngọn lửa của em, chúng ta đi về vĩnh hằng…” Thập tự giá lại lóe sáng, ánh sáng dần nổi lên. Thomson bỗng quay người, nhằm chuẩn thập tự giá vào Dương Hàm Nguyệt. Dương Hàm Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng: “Thomson!” Một đường sáng bắn ra từ trên thập tự giá, bắn về phía giữa lông mày của Dương Hàm Nguyệt. Dương Hàm Nguyệt chói mắt chóng mặt, nghiêng người ngất xỉu.