Chương
Nếu như ông ta biết Diệp Thiên đã đánh bại một vị siêu phàm thần phẩm, còn tỉ thí một chiêu với đại sư Trí Đức – người quản lý viện Thiếu Lâm Đạt Ma thì có lẽ ông ta đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy luôn rồi.
“Vậy sao?”, Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh. Cậu chỉ ngoắc tay.
“Vậy thì để tôi được thấy nào!”
Khí tức của Lương Huyết Đồ như biển sâu, khiến cả nội sảnh bị áp lực cực lớn. Vô số các thanh niên kiệt xuất khác phải thở gấp.
Hắc Bạch trưởng lão – hai kẻ siêu phàm thượng phẩm cũng đanh mặt và bước lên trước.
“Đế vương bất bại, ai cũng nói cậu vô cùng lợi hại, có thể giết chết vị cảnh giới siêu phàm, nhưng lão phu không tin!”
Hắc trưởng lão với chòm râu bay bay, mặc áo bào đen phần phật. Bàn tay khô gầy đưa ra khỏi ống tay áo, phát ra ánh sáng như ngọn lửa.
“Liệu Nguyên Bách Kích!”
Sau đó tay ông ta hóa chưởng thành quyền, tung về phía trước.
Cú đấm giống như mang theo cả thiên thạch sáng bừng trong không gian và to dần ra, cuối cùng tạo thành một chưởng đánh với lửa rực cháy to hàng chục mét lao về phía Diệp Thiên.
“Chúng ta ra tay chặn Hắc Bạch trưởng lão để Diệp đế vương có thể tập trung đối phó với lão Lương Huyết Đồ đi!”
Thượng Quan Liên Nhược vỗ vai Giang Tuyết Hoa, đang định lao lên đỡ đòn thì Giang Tuyết Hoa chỉ ngăn bà ta lại.
“Liên Nhược, không cần ra tay, quan sát thôi!”
“Diệp đế vương từ khi xuất đạo, mỗi một trận đánh đều tự mình nghênh đón kẻ địch, hầu như trận nào cũng thắng lợi, không cần người khác giúp đỡ.
“Mình ra tay chỉ làm phiền cậu ấy mà thôI!”
Thượng Quan Liên Nhược đơ người nhưng lúc này bà ta thấy Diệp Thiên đã khởi động.
Hắc trưởng lão tung chưởng lửa khiến cho không gian xung quanh Diệp Thiên như bị khóa chặt. Đám đông trợn tròn mắt, Diệp Thiên chỉ chậm rãi đưa tay phải lên sau đó duỗi ngón tay trỏ.
“Bụp!”
Ngón tay trỏ của cậu điểm vào trong không gian, một làn sóng dao động hiện ra, một âm thanh nhẹ nhàng vọng tới giống như tiếng một lớp màng mỏng bị rách.
Trong không gian, làn sóng màu lam lan xuyên không gian, lướt qua chưởng lửa kia.
Chưởng lửa có bán kính cả chục mét. Ngón tay chỉ của Diệp Thiên chỉ tầm một thước, kích thước của hai làn sóng này có thể nói là chênh lệch hàng nghìn lần.
Thế nhưng ngón tay nhìn mềm xèo kia lại giống như một con dao đang đâm xuyên vào miếng đậu hũ, chẳng có gì ngăn nổi, khiến cho chưởng lửa bị phá vỡ và tan biến trong không gian.
“Không hay rồi!”
Đúng lúc này, Lương Huyết Đồ đanh mắt, cả cơ thể dịch chuyển như muốn ngăn Hắc trưởng lão lại.
Nhưng cú chỉ điểm của Diệp Thanh quá nhanh, trong chớp mắt đã khiến mọi thứ tiêu tan.
“Phụt!”
Hắc trưởng lão cứng đơ người, giữa trán ông ta xuất hiện một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay trỏ đâm xuyên qua đầu.