Chương
Mất đi sức mạnh, Hắc trưởng lão đổ rầm xuống đất, tắt thở.
Toàn bộ mọi người có mặt đều nín thở.
Chưa tới một nhịp thở mà một vị siêu phàm thượng phẩm đã bị chết rồi.
Đây là một vị siêu phàm thượng phẩm đấy.
Vô số người cảm thấy muốn phát điên.
Đến cả Thượng Quan Liên Nhược, Giang Tuyết Hoa đều tim đập thình thịch và cảm thấy cạn lời.
Tu vi của hai người bọn họ, Thượng Quan Liên Nhược là mạnh nhất nhưng cũng chỉ tới trình độ của một vị siêu phàm thượng phẩm
“Xử lý siêu phàm thượng phẩm mà không khác gì xử lý một con cún? Thực lực của cậu ta không thể dùng lẽ thường để suy luận nữa rồi!”
Giang Tuyết Hải lắc đầu, thầm cười khổ.
Hắn từng gặp Diệp Thiên ở Lư Thành. Mặc dù hắn biết cậu là kẻ bất bại nhưng vẫn có thể thấy được giới hạn của cậu, biết được chính xác sự chênh lệch, còn lúc này, Diệp Thiên đã giống như đại dương rộng lớn, không thấy bờ, không thể phán đoán được sức mạnh!
Lương Huyết Đồ tối sầm mặt, cảm thấy vô cùng tức giận và cũng vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi ông ta đã dự cảm được đòn tấn của Hắc trưởng lão không thể cản được Diệp Thiên, định ra tay trợ giúp cho Hắc trưởng lão nhưng đã bị châm hơn một bước.
Với tu vi siêu phàm thần phẩm của ông ta, nhìn Diệp Thiên giết một vị siêu phàm thượng phẩm dễ dàng như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
Sao mà ông ta biết được, từ trận chiến tại vùng biển phía Nam, sau khi giết chết vị siêu phàm thì thực lực của cậu đã tăng lên một cấp. Nhất là sau trận chiến với Trương Chí Lăng ở thủ đô cùng với đại sư Trí Đức thì đã khiến cậu có thêm cảm ngộ và tiếp tục tăng cảnh giới.
Bây giờ siêu phàm thượng phẩm trước mặt cậu chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Diệp Thiên giết chết Hắc trưởng lão mà mặt vẫn thản nhiên như thường. Cậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“Người tiếp theo!”
“Diệp Lăng Thiên, là tôi đã xem thường cậu rồi!”
Đôi mắt Lương Huyết Đồ trầm ngâm, ngữ khí vô cùng trầm thấp.
Quả thực, là ông ta đã xem thường Diệp Thiên, bằng không cũng sẽ không để mặc cho Hắc trưởng lão ra tay thăm dò.
Trong trận chiến ở bãi biển Nam Hải, Diệp Thiên được đồn rằng vô cùng thần kì, một trận chiến giết mười một vị cao thủ siêu phàm, nhưng trận chiến này, hầu hết đều là miêu tả của đám người trẻ tuổi, chỉ có những cao thủ lâu năm của tứ đại gia tộc ở thủ đô mới thực sự chứng kiến trận chiến này.
Theo quan điểm của Lương Huyết Đồ, đám người trẻ tuổi này vì sùng bái kẻ mạnh, khó tránh khỏi miêu tả phóng đại, thêm mắm dặm muối, theo tính toán của ông ta, lực chiến đấu thực sự của Diệp Thiên chắc cũng chỉ mạnh hơn siêu phàm thượng phẩm phổ thông mà thôi.
Ai có thể ngờ được rằng Diệp Thiên vậy mà lại có thể giết chết siêu phàm thượng phẩm một cách dễ như trở bàn tay như vậy, bởi vì một ý nghĩ sai lầm của ông ta, đã khiến cho phái Huyết Thủ phải chịu tổn thất to lớn, làm tổn hại đến một thành viên mạnh nhất!
Ông ta khẽ vẫy tay, Bạch trưởng lão ở bên cạnh lui xuống, Bạch trưởng lão nhìn thấy người bạn sớm chiều có nhau của mình bị Diệp Thiên giết chết, nào còn dám tiến lên trước, ngoan ngoãn lùi xuống mép vách núi.
“Diệp Lăng Thiên, tôi tới là để đích thân lĩnh giáo võ thuật tuyệt thế của cậu!”