Chương
Vương Trọng Xuân trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
“Giờ điện cho bộ trưởng, nhờ ông ấy thử liên hệ với Trương Chí Lăng và Diệp Lăng Thiên xem bọn họ có thể tới trợ giúp hay không!”
Hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng nghe thấy vậy thì đều lắc đầu.
“Dù là Trương Chí Lăng hay là Diệp Thiên có chịu tới giúp thì với những kẻ mạnh của trang trại nhà họ Thành tập hợp như bây giờ, một khi dị bảo ở khu núi Bắc Áo xuất hiện, thì cũng chẳng ngăn chặn được bọn họ tranh cướp đâu!”
“Vậy gọi bọn họ đến có tác dụng gì chứ?”
Tay của Vương Trọng Xuân khựng lại, ông ta chỉ biết thở dài.
Đúng là Trương Chí Lăng và Diệp Thiên hết sức lợi hại nhưng một người xếp thứ ba, một người xếp thứ trong bảng xếp hạng thì căn bản không thể nào kiểm soát được thế cục.
Đừng nói là họ, ngay cả bây giờ có gọi điện cho bộ trưởng Ám Bộ tới thì cũng chẳng làm gì được.
Thành Khang ngồi bên cạnh, nhìn thấy ba người của Ám Bộ thở dài thì khẽ lắc đầu.
Lần này, lẽ nào lại diễn lại bi kịch hơn mười năm trước của vùng Nam Bộ Hoa Hạ, để bảo vật bị những kẻ mạnh phương Tây cướp mất sao?
Một chiếc xe jeep lao vào vùng đại địa Tây Bắc, khói bụi bốc lên mù mịt.
Diệp Thiên ngồi dựa bên tay lái phụ, nhìn về phía vùng núi Bắc Áo ngày một gần trước mắt. Cậu khẽ nheo mắt.
Dù lúc này chỉ còn cách núi Bắc Áo chưa tới mười mấy kilomet nhưng cậu đã có thể nhìn thấy luồng sáng phóng thẳng lên trời ở vị trí đó. Mỗi một tia sáng đều mang theo linh khí hùng hậu. Đây chính là dấu hiện của việc có dị bảo hiện thế.
“Lần trước tới núi Bắc Áo cũng là cảnh tượng này!”
Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ ăn vận nhẹ nhàng phía sau.
Người phụ nữ này chính là Thượng Quan Liên Nhược – người sáng tạo ra Song Tu Tông. Bà ta nhìn chăm chăm vào luồng sáng phía núi Bắc Áo và lắc đầu cảm thấy kỳ lạ.
“Lần trước tôi tới, núi Bắc Áo không khác gì nhiều so với những núi cao khác của khu vực Tây Bắc. Còn tình huống lần này tôi thật sự chưa thấy bao giờ!”
Bà ta vốn là người của hoàng tộc Bồng Lai, sống ở ngu vực ngoại bang giáp Tây Bắc, thường xuyên có thể quan sát được núi Bắc Áo, nhưng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ ở đây khiến bà ta mới thấy lần đầu.
“Thú vị…”
Diệp Thiên quay lại, đôi mắt trong như nước.
Bất luận là bảo vật gì hiện thế trên núi Bắc Áo thì cậu cũng không có hứng thú lắm. Đạt tới cảnh giới như cậu, dù là binh khí thần kỳ hay là thiên tài địa bảo thì cậu cũng đều coi hết sức nhẹ nhàng.
Chỉ có những dị thú hay là linh dược thần thảo có thể gia tăng tu vi thì mới khiến cậu để ý.
Chiếc xe jeep lao đi, cuối cùng cũng tới được khu vực ngay bên ngoài núi Bắc Áo, còn cách khoảng một trăm mét thì bọn họ đã nhìn thấy đường dây căng bao vây xung quanh, cứ cách mười mét là có một trạm gác. Mỗi một trạm gác đều có hơn mười người.
Chiếc xe jeep vừa định tiến vào thì có một người đàn ông tráng kiện chặn trước mặt.
Với vẻ mặt sắc lạnh, người này trầm giọng nói: “Núi Bắc Áo, từ ngày hôm nay bị phong tỏa, không được sự phê chuẩn của chủ trang trại chúng tôi thì không ai được vào!”
Quần áo người này khá nhẹ, để lộ ra một khẩu súng trong lớp áo jacket.
Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ vứt cho tài xế một xấp tiền và xuống xe với Thượng Quan Liên Nhược.